[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1117: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Bốn Xuyên Không 4

Chương 1117: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Bốn Xuyên Không 4Chương 1117: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Bốn Xuyên Không 4
Quý Trường Tranh lắc đầu: "Phải chờ kết quả."
Hiện tại ai cũng không chắc.
Ánh sáng hy vọng trong mắt Lương Chiến Bẩm, lập tức ảm đạm theo câu nói đó.
"Điều kiện gia đình của lão Hổ rất kém cỏi, cậu ấy xông pha một đường từ nông thôn đến doanh trại của chúng tôi, khi ấy bởi vì trong nhà rất nghèo, mà cả danh ngạch đi lính của cậu ấy, cũng thiếu chút nữa là bị đại đội trưởng đổi mất."
"Là do chính cậu ấy không phục, tự chạy tới doanh trại chất vấn, lúc này mới có thể nhập ngũ bình thường."
"Trong tất cả mọi người, tên nhóc ấy luôn là người đi ngủ trễ nhất, thức dậy sớm nhất, huấn luyện vất vả nhất, từ một tiểu binh vô danh, cậu ấy một đường đi đến cạnh tôi, trở thành phó thủ tốt nhất của tôi."
Hốc mắt Lương Chiến Bẩm đỏ bừng, cắn răng tiếp tục nói: "Cậu ấy nhập ngũ năm 63, trên người đã trúng ba viên đạn, và vẫn còn một viên chưa lấy ra."
"Năm trước tôi làm mai cho cậu ấy, cậu ấy mới kết hôn, vợ cậu ấy có thai, được bảy tháng rồi."
Vốn dĩ, lão Hổ đang trong kỳ nghỉ có thể về nhà, là do anh ta nói đi hái thêm một ít hạt thông, nhặt thêm ít nấm, đem ra chợ nói không chừng có thể đổi chút tiền, để tẩm bổ thân thể cho vợ con.
Quý Trường Tranh lại nghe rất nghiêm túc.
Lương Chiến Bẩm bụm má, nước mắt chảy xuống từ kẽ hở ngón tay: "Phải làm sao đây?"
Lão Hổ là trụ cột chính của tận mấy gia đình.
"Nếu lần này lão Hổ không qua khỏi, thì vợ cậu ấy phải làm sao đây? Còn đứa trẻ trong bụng nữa, nhưng nếu cậu ấy sống sót, mà lại trở thành người bại liệt, vậy vợ cậu ấy lại phải làm sao? Đứa bé phải làm sao? Cậu ấy còn phải nuôi ba mẹ, phía dưới còn có một chuỗi em trai em gái."
Lão Hổ thành ra như vậy là vì anh ta.
Anh ta kể rất hỗn loạn, chuyện này một câu chuyện kia một câu.
Nghe Lương Chiến Bẩm khóc hỏi phải làm sao.
Lúc này mới qua bao lâu.
Lương Chiến Bẩm thậm chí không dám đi gặp mặt cô ấy, vợ của lão Hổ.
Nhưng mà...
Lương Chiến Bẩm dựng hai lỗ tai lên.
Lương Chiến Bẩm ngẩng đầu nhìn anh.
Quý Trường Tranh: "Bây giờ, chuyện này chỉ có ba kết quả."
Quý Trường Tranh lâm vào trầm mặc, không biết qua bao lâu, anh tỉnh táo lạnh lùng nói: "Nếu giờ anh sụp đổ, vậy lão Hổ sẽ thật sự không có hy vọng."
"Thứ nhất, lão Hổ bình phục, thứ hai lão Hổ bị liệt, thứ ba lão Hổ qua đời."
Lương Chiến Bẩm: "Sau này sẽ có."
Chỉ một câu này, đã lập tức khiến Lương Chiến Bẩm nghẹn lời, anh ta vốn là một kẻ độc thân, tiền lương mỗi tháng trên cơ bản đều tiêu vào thuốc lá, đồ ăn ngon.
"Anh có tiên không?"
"Mà ba trường hợp này, mặc kệ là cái nào, đầu không thoát khỏi chữ tiền."
Điều kiện trong nhà không tệ, cũng không cần anh ta đi gánh vác.
Thấy Lương Chiến Bẩm sắp nổi giận, Quý Trường Tranh nhẹ nhàng nói mấy chữ để áp anh ta xuống: "Nghe tôi nói xong đã."
Quý Trường Tranh ừ một tiếng: "Vậy anh đi góp tiền đi, chuyện lão Hổ cần một số tiền lớn đấy."
"Cậu ấy bình phục, thì phải trả tiền chữa bệnh, cậu ấy mất, thì cần tiền làm đám tang, cậu ấy bị liệt, thì sau này cả nhà đều cần tiền." Nghe lời này, Lương Chiến Bẩm lập tức đau đầu.
Tiền tiền tiền.
Anh ta đúng là cần rất nhiều tiền.
Vốn định mua thuốc lá, giờ cũng tiếc không dám hút nữa.
Những việc này đều cần tiền cả.
Quý Trường Tranh vẫn là Quý Trường Tranh, chỉ hai ba câu nói, đã dời được lực chú ý của Lương Chiến Bẩm đi.
Từ mười hai giờ rưỡi đến năm giờ rưỡi.
Tất cả mọi người đều đang chờ.
Chờ một kết quả.
Lúc năm giờ năm mươi lăm phút, cửa phòng phẫu thuật an tĩnh, đột nhiên mở ra.
Trong nháy mắt đó, Quý Trường Tranh và Lương Chiến Bẩm đồng thời đứng lên, nhìn sang.
Thẩm Hoài Sơn là người đầu tiên đi ra, áo phẫu thuật trên người ông ấy còn dính máu, còn chưa kịp tháo găng tay ra.
"May mắn không làm nhục mệnh."
Khi những câu chữ này vừa được thốt ra.
Lương Chiến Bẩm phịch một tiếng, lập tức tê liệt ngồi xuống đất, nước mắt rơi từng hạt.
"Cảm ơn, cảm ơn ạ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận