[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 901: Ngày Thứ Chín Mươi Bảy Xuyên Không 7

Chương 901: Ngày Thứ Chín Mươi Bảy Xuyên Không 7Chương 901: Ngày Thứ Chín Mươi Bảy Xuyên Không 7
Kết quả phim ra lúc bốn giờ chiều, sau khi có kết quả việc, chuyện đầu tiên là đưa cho bác sĩ Chu xem.
Sau khi xem phim, bác sĩ Chu nói: "Quả nhiên, nhìn hai chỗ này đi, có vết gãy ở Xương sườn."
Lời vừa nói ra.
Tim Thẩm Mỹ Vân bỗng nhiên thắt lại: "Vậy có cần làm phẫu thuật không?"
"Không cần."
Bác sĩ Chu suy nghĩ một chút rồi nói: 'Đứa trẻ hồi phục rất nhanh, tôi kiểm tra ngực thằng bé thì thấy không có chuyện chứng gì, cũng không ảnh hưởng đến chức năng tim phổi."
""Tôi sẽ lấy cho thằng bé một dây đeo ngực để giữ cố định tạm thời, thời gian này phải nghỉ ngơi thật tốt."
"Ngoài ra, vết thương ngoài da trên cơ thể thằng bé chắc chắn sẽ phải tiêm thuốc chống viêm, anh nhìn mấy chỗ này xem... -"
Bác sĩ Chu: "Vậy còn cephalosporin không?”
Quý Trường Tranh gật đầu: "Được, làm phiền bác sĩ rồi."
Điều đó có nghĩa là không thể sử dụng amoxicillin được.
Hộ sĩ kiểm tra xong, nhìn phản ứng trên cổ tay đối phương, cau mày nói: "Bác sĩ Chu, đứa trẻ này bị dị ứng với penicillin."
Thấy anh đồng ý, bác sĩ Chu cũng cảm thấy yên tâm, nói với hộ sĩ: "Đi kiểm tra da của thằng bé, xem có thể sử dụng amoxicillin không?"
Này...
"Đã có dấu hiệu viêm nhiễm rồi, do kéo dài quá lâu."
"Đứa trẻ này cần thuốc chống viêm, nhưng bệnh viện của chúng tôi chỉ có penicillin, mà thằng bé lại bị dị ứng với penicillin nên chỉ có thể dùng cephalosporin, bệnh viện chúng tôi không có loại thuốc này."
Hiện trường bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.
Quý Trường Tranh không chuyện này lắm, lập tức hỏi: "Bác sĩ, có chuyện gì sao?"
"Không còn, đã hết hàng ba tháng rồi."
Mười lăm phút sau, Quý Trường Tranh quay lại phòng bệnh: "Bệnh viện quân y có cephalosporin, có thể đưa thằng bé về để tiêm thuốc không?"
"Tôi thấy anh là người trong quân đội, nhất định trong bệnh viện quân y có, anh có thể lấy được không?"
Quý Trường Tranh: "Ông chờ tôi một lát, để tôi đi gọi điện thoại."
Quý Trường Tranh suy nghĩ một lúc: "Ở đâu cớ?"
Chuyện này...
Lúc tám giờ, Lâm Vệ Sanh được cấp nước.
Quý Trường Tranh: "Vậy tôi sẽ sai người đưa cephalosporin tới."
Đây là sự thật.
"Chỉ sợ nửa đêm xảy ra vấn đề."
Anh hành động rất quyết đoán, khoảng bảy giờ tối, bác sĩ Tân mang Cephalosporin tới.
Bác sĩ Chu suy nghĩ một lát: "Có thế thì có thể đó, nhưng hiện giờ thằng bé vẫn đang trong trạng thái hôn mê, chưa thoát khỏi nguy hiểm, tôi không kiến nghị chuyến đưa thằng bé về đâu."
Tuy nhiên, bụng của cậu ta đã bị buộc cố định lại cho nên không có cách nào động đậy lại.
Khi tỉnh dậy lần nữa, là bị đói tỉnh.
Mấy người Quý Trường Tranh cũng bận bịu mãi, tới giờ này mới ăn cơm, đang từ căn tin của bệnh viện trở lại. . Lâm Vệ Sanh bị mùi thơm này đánh thức.
Từ tối hôm qua cho tới tận bây giờ, gần như hai mươi bốn tiếng đầu hồ cậu ta chưa uống ngụm nước nào.
Cậu ta cố gắng mở mí mắt nặng trĩu, muốn cử động, lại phát không thể cử động, đặc biệt là vị trí ở bụng dường như đã bị cố định lại.
"Mẹ ơi, anh Vệ Sanh tỉnh rồi."
Miên Miên đang ăn cháo, đúng lúc thấy Lâm Vệ Sanh đang chuyển động.
Khi cô bé kêu lên, Quý Trường Tranh và Thẩm Mỹ Vân cũng đồng thời nhìn sang.
Quả nhiên, Lâm Vệ Sinh đã mở mắt.
Thẩm Mỹ Vân lập tức dẹp hộp cơm bằng nhôm sang bên, bước tới: "Thấy thế nào rồi? Có thấy khó chịu ở đâu không?"
Nhìn ánh mắt lo lắng của Thẩm Mỹ Vân.
Lâm Vệ Sanh lập tức khóc lên, giọng nói khàn khàn: "Cô Thẩm."
Giọng điệu cực kỳ tủi thân.
Thẩm Mỹ Vân hoảng sợ: "Bác sĩ, bác sĩ, bệnh nhân tỉnh rồi."
Vừa hét lên, bác sĩ Chu đang trực ở phòng ban lập tức chạy tới.
Nhìn dáng vẻ của Lâm Vệ Sanh, khẽ thở phào nhẹ nhõm, nói: "Tỉnh lại là tốt rồi, để thằng bé nằm im vài ngày đi, hơn nữa phải ăn nhiều thức ăn bổ máu, nghỉ ngơi thật tốt.
Nghe vậy, Thẩm Mỹ Vân thở phào nhẹ nhõm, cô gật đầu, nhìn về phía Lâm Vệ Sanh: "Có thấy khó chịu chỗ nào không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận