Thiên Tai Càn Quét

Chương 100: Vô Đề

Chương 100: Vô Đề

Bà mới bị cảm, vốn dĩ trong người đã không khỏe.

“Bà nằm xuống ngủ đi, để tôi trông Phi Phi cho.” Kiều Tụng Chi nói.

Trước khi đi ngủ, Kiều Thanh Thanh giả vờ vào bếp, lấy đồ ăn khuya từ trong không gian ra: “Mọi người ăn chút đồ nóng đi ạ.”

Thứ cô lấy ra là mì ba chỉ bò chua cay, mỗi người một phần, mấy ngày nay vị giác của mẹ Thiệu không tốt lắm nhưng ngửi được mùi vị chua cay này bỗng dưng lại cảm thấy thèm ăn.

Kiều Thanh Thanh kê một cái bàn thấp, năm người quây quần xung quanh bàn ngồi dưới sàn nhà ăn mì.

Mì ba chỉ bò chua cay được gói mang về từ quán mì bên ngoài rồi cất vào không gian lúc đang còn nóng hôi hổi, khi lấy ra cũng giống như vừa mới làm, nước dùng chua cay đã miệng, thịt ba chỉ bò mềm mại, các món ăn kèm như nấm kim châm và ngô đều ngấm nước dùng, ăn vào một miếng, từ miệng đến cổ họng, đến dạ dày đều cảm thấy ấm áp.

Chẳng mấy chốc Thiệu Thịnh An đã xoa tay trở về, vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt. Trên gác mái thắp một ngọn đèn nhỏ màu cam, anh trông thấy bóng lưng của vợ và người nhà mới thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói: “Cả nhà ăn gì vậy, con ngửi thôi cũng thấy thèm.”

Kiều Thanh Thanh liền đi lấy cho anh một bát, lại cầm thêm hai phần sủi cảo ra.

Trời bất ngờ trở lạnh khiến cho tư duy của ba Thiệu mẹ Thiệu cũng như bị đóng băng theo, thế mà cũng không suy nghĩ sâu xa đến sự bất thường trong đó. Sau khi ăn no, mọi người đều cảm thấy cả người ấm áp từ trong ra ngoài.

“Đây là hệ thống sưởi dưới sàn sao, tốt thật đấy, ấm quá.” Ba Thiệu tò mò sờ sàn nhà, hỏi người ở Hoa Thành đều lắp thứ này sao?

“Dạ không, Hoa Thành cũng chỉ lạnh mấy ngày mùa đông thôi, rất ít người lắp hệ thống sưởi, do công ty của bạn học con đang làm thứ này, có gói ưu đãi nên con làm làm luốn đấy ạ.”

Ba Thiệu cười ha hả khen ngợi: “Bởi vậy mới nói đi học lợi biết bao nhiêu, bạn học của con tốt thật đấy, có ưu đãi cũng nhớ đến con.”

Kiều Tụng Chi thì quan tâm hàng xóm, hỏi Thiệu Thịnh An xem tình hình thế nào.

“Lúc con gõ cửa thì nghe thấy trong nhà có tiếng động, chắc là đều đã tỉnh lại cả rồi.” Thiệu Thịnh An đứng bên cửa sổ, vừa trả lời vừa rụt tay rút chiếc nhiệt kế về.

Bên ngoài gió lạnh thấu xương, hơi lạnh len qua khe hở tràn vào nhà, lạnh đến mức khiến Thiệu Thịnh An run rẩy. Anh vội vàng đóng cửa sổ và kéo rèm cửa lại để ngăn gió lạnh.

Vừa mới soi đèn cúi xuống nhìn, gân xanh trên trán anh liền giật mạnh “Âm 19 độ C.”

Ông Thiệu kinh ngạc thốt lên: “Hôm qua mới 21 độ, nhiệt kế này treo ở đây ba trông thấy rõ ràng mà, làm sao có thể chứ?” Ông bước nhanh qua, cầm nhiệt kế xem còn chưa tính, còn mở cửa sổ ra kiểm tra lại một lần nữa.

Vừa vươn tay ra ông liền có cảm giác giống như đang ngâm mình trong nước đá, chỉ trong vài giây đã khiến người ta khó có thể chịu đựng được, giống như có một lưỡi dao sắc bén được làm từ băng đá, từng chút từng chút cắt vào da thịt vậy.

Kiểm tra lần nữa thì lại là âm 20 độ C.

“Để ngày mai rồi xem tình hình thế nào, bây giờ ta đi ngủ thôi ạ.” Kiều Thanh Thanh nói.

“Đúng đúng, mọi người cũng đi ngủ đi, trong nhà ấm lắm, không có việc gì đâu.”

“Đêm nay để tôi đưa Phi Phi xuống lầu ngủ cùng với tôi cho, ông thông gia coi sóc cho bà thông gia nhé.”

Ông Thiệu vội vàng nói: “Làm vậy coi sao được, không cần đâu không cần đâu.”

Kiều Tụng Chi bảo ông không cần khách sáo: “Phi Phi chỉ là một đứa bé, bình thường lại ngoan ngoãn như vậy, tôi trông nó một đêm cũng có làm sao đâu. Phi Phi à, tối nay ngủ cùng mẹ Kiều nhé, có chịu không?”

Thiệu Thịnh Phi thích Kiều Tụng Chi tính tình dịu dàng, vui vẻ gật đầu.

Hệ thống sưởi được mở, căn phòng dần dần ấm lên, Kiều Thanh Thanh nhìn nhiệt độ trên điều khiển chậm rãi tăng lên, cuối cùng lên tới mười tám độ C như đã cài đặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận