Thiên Tai Càn Quét

Chương 107: Vô Đề

Chương 107: Vô Đề

Nỗi đau của hai vợ chồng lây nhiễm cho mọi người, Trịnh Thiết Huy lên tiếng: "Hai người sang bên cạnh chờ chút đi, chúng tôi đào liền đây.” Mọi người đào cẩn thận, cuối cùng đào ra một thi thể của nam thanh niên. Thi thể mặc áo thu màu đỏ, hơi sưng lên, tím đen, bị đóng băng thành một tòa điêu khắc, một tay đang vươn lên trên, tay kia nắm chặt một cái túi. Người phụ nữ không chịu nổi kích thích, kêu thảm một tiếng rồi ngất đi. Người đàn ông chạm nhẹ vào mặt con trai mình, sau đó chạm vào bàn tay của cậu ta, tay cậu ta đang nắm chặt một cái túi, sau khi đóng băng càng không thể lấy ra. Người đàn ông cười khổ rơi nước mắt: "Cứng đầu, tính nó luôn như vậy, tối qua nó một hai muốn đến bệnh viện lấy thuốc cho mẹ nó, tôi nói với nó đi ban đêm không an toàn, đợi trời sáng hẵng đi, nó không chịu, nói mình rất quen đường, nhắm mắt cũng đi được, sáng dậy chưa thấy nó về nên tôi ra ngoài tìm, tìm một lúc lâu thì thấy thuyền Kayak, tôi đào đào, đào ra được tay chèo thì nhìn thấy con trai tôi, lúc nó ra ngoài mặc đồ màu đỏ, nhất định là con trai tôi ở phía dưới, ở phía dưới, con ơi!"

Mọi người ai cũng im lặng, ngay cả Kiều Thanh Thanh, người đã từng chứng kiến nhiều bi kịch tương tự ở kiếp trước cũng không tránh khỏi xót xa khi đối mặt với loại tuyệt vọng bi thương này.

Quá đau khổ, đột nhiên hạ nhiệt, người ở ngoài là nguy hiểm nhất. Rét lạnh sẽ ăn mòn thân thể không có chuẩn bị, làm cho thân thể cứng ngắc co giật, nếu may thì có thể chống đỡ về tới nhà, nếu xui thì bất kỳ nơi nào cũng có thể trở thành mồ chôn xương cốt của bạn, mà một khi rơi xuống nước, hầu như đều không có cơ hội sống sót.

Dưới lớp băng mới hình thành này, đóng băng vô số thi thể.

Người ra ngoài vào ban đêm vì nhiều lý do khác nhau, đặc biệt là những người phải làm việc vào ban đêm, hầu như tất cả đều bị chôn vùi dưới nước. Chờ sau này băng tan, phiến băng này sẽ lần nữa trở thành vực nước, sẽ có vô số thi thể nổi lên. Cảnh tượng này, Kiều Thanh Thanh không muốn nhớ lại. Cô thu hồi suy nghĩ của mình, hỏi: "Ông còn cần chúng tôi giúp gì nữa không?" Người đàn ông lắc đầu: "Cảm ơn cô, cảm ơn cô, còn lại tôi tự làm được.” Nhưng ông ta rõ ràng không thể, cõng thi thể đi được vài bước thì ngã xuống, người phụ nữ không khỏe nên không giúp được, người nhà này nhìn thảm quá. Thiệu Thịnh An và Kiều Thanh Thanh nhìn nhau, hai vợ chồng tiến lên hỗ trợ. Kiều Thanh Thanh đỡ người phụ nữ, Thiệu Thịnh An hỗ trợ mang thi thể. "Khụ khụ, nếu đã nhìn thấy thì giúp đỡ đi, người tốt giúp đến cùng." Trịnh Thiết Huy nói.

Một vài người đến giúp đưa bọn họ về nhà. Khoảng cách cũng không xa lắm, thực ra chỉ cách khu Kim Nguyên phía sau hai con phố, nhưng bây giờ mặt đất không dễ đi, đi một đoạn ngắn cũng rất khó khăn.

Dọc đường đi ngang qua rất nhiều nhà, nhà nào cũng truyền đến tiếng khóc, không biết là gia đình nào cũng trải qua sinh ly tử biệt đây. Kiều Thanh Thanh còn nhìn thấy nhiều người đi lại trên ban công cạnh cửa sổ, lấy màng nhựa cát tông và những thứ khác che cửa sổ, ngăn cách không khí lạnh. “Tiếp theo chúng ta đi đâu?”

Sau khi đưa người về, Trần Bính Cương hỏi.

"Đến trường tiểu học Kim Nguyên xem một chút, không biết thuyền tiếp tế vật tư rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tôi sợ sau này vật tư cứu viện sẽ bị gián đoạn." Trịnh Thiết Huy lấy hai tay che miệng ho vài tiếng, lo lắng nói. "Nói cũng đúng, vậy đi thôi. Tiểu Thiệu à, các cậu có đi không?" “Đi, cùng đi đi."

Đi đến trường tiểu học Kim Nguyên cũng không đơn giản, trên đường ngoại trừ Kiều Thanh Thanh và Thiệu Thịnh An, những người khác không biết bị ngã xuống bao nhiêu lần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận