Thiên Tai Càn Quét

Chương 352: Vô Đề

Chương 352: Vô Đề

Một nhà sáu người nằm viện, thật sự là một mức chi phí khổng lồ, Kiều Thanh Thanh dùng xăng trả phí, hi vọng có thể để người nhà an bài cùng một phòng bệnh.

“Ở nhà con nhờ chị Trì hỗ trợ trông coi, mẹ, ba mẹ, mọi người cứ an tâm khám bệnh đi, đến lúc đó cả nhà chúng ta cùng nhau về nhà.”

Bệnh viện sáng sủa sạch sẽ, không khí hợp lòng người, khu này mới xây dựng không tới hai năm ở bệnh viện xã khu mới, quy tụ toàn bộ các kỹ thuật chữa bệnh cao cấp nhất cùng tài nguyên chữa bệnh phong phú nhất của toàn bộ căn cứ người sống sót, Kiều Thanh Thanh tin tưởng cơ thể bị sâu ăn mòn của một nhà bọn họ nhất định có thể nhận được chữa trị tốt nhất. Tiêu phí cao không có vấn đề, về sau có thể kiếm thêm được nhiều vật tư nữa cũng không nhất định sẽ có điều kiện chữa trị tốt như vậy, một chuyến này cần thiết phải chữa tới cùng. Dưới yêu cầu cường ngạnh của cô và Thiệu Thịnh An, Kiều Tụng Chi cùng ba mẹ Thiệu đành nằm viện, nghe theo sự sắl xếp của các bác sĩ. Truyền dịch, tiêm, xuông hơi… Cơ thể bị sâu gặm ra rậm rạp lỗ thủng được bổ toàn, thể lực xói mòn như bị lọt gió cùng sức sống cũng dần dần khôi phục. Mẹ Thiệu không thể không thừa nhận, bệnh viện lợi hại thật, bà vẫn luôn cảm thấy dạ dày ẩn ẩn cơn đau, cái loại thống khổ dày đặc này rốt cuộc cũng có chút hòa hoãn. Nằm viện mười ngày, Kiều Thanh Thanh lại nộp thêm một lần phí nằm viện cùng thuốc men, Thiệu Thịnh An cùng Thiệu Thịnh Phi xuất viện trước, sau đó là cô, lúc sau là ba mẹ Thiệu, cuối cùng mới là Kiều Tụng Chi. Mang theo thuốc rời khỏi bệnh viện, cả người tựa hồ như một lần nữa sống lại, người một nhà đi bộ về đều cảm thấy bước chân như gió, vô cùng uyển chuyển nhẹ nhàng.

Sau khi về đến nhà, mỗi ngày Kiều Thanh Thanh đều nhìn bọn họ uống thuốc, Thiệu Thịnh An cũng bị giám sát nghiêm cẩn. Thiệu Thịnh An cười khổ: “Anh sẽ nghe lời uống thuốc, em nhìn chằm chằm phụ huynh là được rồi.” Vẻ mặt Kiều Thanh Thanh nghiêm túc: “Đừng cho là em không biết anh không ngoan, rõ ràng sau khi ăn xong nửa tiếng phải uống thuốc, anh một hai phải kéo dài tới sau khi ăn xong một tiếng, em nhất định phải nhìn chằm chằm anh.” Kỳ thật Kiều Thanh Thanh cũng nghĩ tới, nếu không có động đất, có lẽ cô cũng không sống được bao lâu. Mạt thế năm thứ mười, thân thể của cô đã không tốt lắm, sâu trong lớp sương mù dày đặc khiến cho thân thể cô tạo thành thương tổn không có điều kiện đi chữa trị, cùng đại bộ phận người ở khu lều trại người sống sót cũng giống nhau, bọn họ căn bản khinh thường bác sĩ. Lúc cô thật sự không thoải mái liền tùy tiện ngắt một ít cỏ dại ăn, trong đêm tối vĩnh hằng mọc ra không ít thực vật kì quái, có thứ ăn xong lập tức có hiệu quả ngăn ngừa cơn đau, tùy tiện ăn tới ăn mà cô có thể sống sót qua ngày.

Bị Kiều Thanh Thanh nghiêm khắc giám thị nửa tháng, thuốc có đều uống xong rồi, mấy người Kiều Tụng Chi thực sự thở dài nhẹ nhõm một hơi. Lúc này đã bắt đầu mùa đông, sinh ý của Kiều Tụng Chi càng ngày càng tốt. Tay nghề của bà ấy thực sự xuất sắc, tiểu thư nhà giàu lúc trước từng mua hết kẹp tóc của bà, bây giờ lại tới xem. Hiện tại kì thật vẫn có không ít cửa hàng xa xỉ khai trương, nhưng toàn bộ đều là hàng trữ lâu, Chu tiểu thư đi dạo mấy năm, càng thêm chướng mắt, ngược lại cảm thấy áo lông Kiều Tụng Chi dệt có chút “Dã thú”, thuần thủ công nói ra cũng là cái điểm cộng sao.

Kiều Tụng Chi tiếp một đơn may đo định chế rồi hoàn mĩ đưa hàng, tiểu thư nhà giàu phi thường hài lòng, lại giới thiệu một ít chị em tới. Đương nhiên, các cô sẽ không tự mình tới trước quầy đo dáng mà là đặc biệt để quản gia mời Kiều Tụng Chi tới nhà phục vụ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận