Thiên Tai Càn Quét

Chương 98: Vô Đề

Chương 98: Vô Đề

Gặp lại Hồ Nham Hải, Kiều Thanh Thanh ngạc nhiên trước sự tiều tụy của đối phương.

Hồ Nham Hải không đợi Kiều Thanh Thanh hỏi, cười nói: "Thanh Thanh, Văn Văn bảo tôi đến đưa thư cho cô, cả tặng quà nữa, cô ấy bảo tôi chúc cô sinh nhật vui vẻ."

Kiều Thanh Thanh lắc đầu: "Sao anh lại nghe lời cô ấy, lúc này còn sinh nhật gì nữa chứ."

"Cô ấy nhớ cô lắm." Hồ Nham Hải đưa cái túi trên sô pha cho cô, Kiều Thanh Thanh mở ra, bên trong là một chiếc khăn quàng cổ.

"Đây là thành phẩm đầu tiên sau khi Văn Văn học được cách đan khăn quàng cổ, tôi cũng chỉ được xếp ở phía sau thôi đấy."

Kiều Thanh Thanh vuốt ve chiếc khăn, cẩn thận cất kỹ: "Thay tôi cảm ơn Văn Văn nhé, cô ấy dạo này vẫn khỏe chứ?"

Nụ cười trên mặt Hồ Nham Hải vụt tắt: "Thời gian trước cô ấy có dấu hiệu sảy thai, phải nằm viện nửa tháng mới khỏe lại, hai ngày trước mới xuất viện về nhà."

Kiều Thanh Thanh sốt ruột: "Sao không nói với tôi, bây giờ tình hình thế nào rồi?"

"Đã không sao rồi, cô không cần lo lắng, cô ấy sợ cô sốt ruột nên mới không để tôi nói cho cô biết. May có chiếc thuyền xung kích cô tặng, tối hôm đó cô ấy đột nhiên lên cơn đau bụng, bác sĩ nói đến trễ một bước nữa thôi là đứa bé sẽ gặp nguy hiểm." Nét mặt Hồ Nham Hải lộ vẻ vui mừng vì gặp may, chân thành cảm ơn Kiều Thanh Thanh. Cô quả thật đúng là bạn thân, nếu không có thuyền xung kích cô tặng thì lúc ấy phải dùng xuồng mà thuyền vật tự cấp cho mỗi tòa nhà đưa vợ đến bệnh viện, như vậy chắc chắn sẽ không kịp: "Ngày mai tôi sẽ đi thăm cô ấy, giờ trời đã tối rồi, anh về nhà trước đi."

Hồ Nham Hải có chút ngượng ngùng: "Kỳ thật Văn Văn có dặn dò tôi, bảo tôi ngăn đừng cho cô đến, nhưng tôi lại ích kỷ muốn nhờ cô đến thăm cô ấy, haiz, cô ấy vốn thích ra ngoài chơi, bây giờ ngày nào cũng phải ở im trong nhà không được ra ngoài, tâm trạng làm sao mà tốt được. Tuy có chỗ sách cô đã gửi tặng cô ấy trước đó, nhưng cô ấy đọc xong không có gì làm lại chán.”

"Ngày mai tôi sẽ mang sách mới qua cho cô ấy."

Hồ Nham Hải tạm biệt ra về, Thiệu Thịnh An tiễn anh ta ra tận cửa.

"Ngày mai anh sẽ đi với em." Kiều Thanh Thanh đang thu dọn đồ đạc, Thiệu Thịnh An ngồi bên cạnh cô nói.

"Ngày mai chẳng phải anh muốn đến chỗ thuyền vật tư nhận đồ sao? Em tự mình đi là được rồi." Kiều Thanh Thanh quay đầu hôn anh một cái: "Em đi một mình được mà."

Cô chuẩn bị hai lon sữa bột cho bà bầu, một chồng sách, thêm vài cuộn len, suy nghĩ một chút, lại lấy thêm một khối rubik.

"Để cho cô ấy học, trước kia cô ấy sẽ không chơi rubik đâu, cô ấy nói là không có kiên nhẫn."

Thiệu Thịnh An mỉm cười: "Anh nhớ hồi học lớp bảy trong trường nổi lên trò chơi rubik, vừa hết tiết là em lại lấy khối rubik ra xoay, lông mày nhăn hết cả lại, Hiểu Văn túm tay kêu em ra ngoài chơi em cũng không nhúc nhích."

Kiều Thanh Thanh hoài niệm nói: "Đó là chuyện từ rất lâu về trước rồi.” "Nhưng anh còn nhớ rõ tình cảnh khi lần đầu tiên anh gặp em, lúc ấy cô anh dẫn anh đến nộp học phí, anh thấy em đang ngồi xổm bên cạnh bồn hoa đếm kiến, em thắt hai bím tóc con con, đôi mắt vừa to vừa sáng, lúc ấy anh đã nghĩ, cô gái trong thành phố này đẹp thật đấy."

Kiều Thanh Thanh theo bản năng sờ sờ tóc, quay đầu lại đối diện với ánh mắt sáng ngời của Thiệu Thịnh An, vậy mà khiến cô có chút bối rối. Cô đẩy anh: "Anh đi tắm trước đi, em sắp xếp đồ đạc cái đã."

Thiệu Thịnh An giả vờ ngã xuống để Kiều Thanh Thanh đến kéo anh dậy.

"Được rồi, anh đi tắm đây. Ngày mai anh sẽ đi với em, anh thực sự không yên tâm."

"Thôi được rồi, vậy chúng ta sẽ đi lấy vật tư trước, lấy xong rồi mới đi."

Nhưng đêm hôm đó đã được định sẵn là một đêm bất thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận