Thiên Tai Càn Quét

Chương 138: Vô Đề

Chương 138: Vô Đề

“Tòa nhà chúng ta còn ai được rút trúng tên không?”

Kiều Thanh Thanh lắc đầu, nói không để ý.

"Hơn năm trăm người lận, con không có nhìn rõ từng tên một.”

“Vậy làm sao mà các con nhìn thấy tên của ba con?” Mẹ Thiệu tò mò.

Kiều Thanh Thanh cười nói: "Danh sách xếp dựa theo chữ cái đầu tiên trong tên, ở hàng ‘T’ không tìm thấy tên con, Thịnh An ở hàng ‘A’ rồi tìm thấy được tên của ba trong đó.”

“Thì ra là như vậy à, tên của người họ Trịnh cạnh nhà mình kia thì ở hàng nào đó?”

Biết được chữ cái đầu trong tên của người họ Trịnh kia nằm ở cuối bảng nên vợ chồng Kiều Thanh Thanh không để ý, mẹ Thiệu hơi tiếc nuối: “Hai con nên xem qua, mẹ mong ông ta không được chọn. Ông ta là người xấu, giống như phó xưởng trưởng ở trong xưởng lúc trước vậy. Lúc nào cũng tươi cười nhưng thật ra thì trong bụng toàn ý xấu, còn từng bắt nạt anh trai hai con nữa đấy.”

Thiệu Thịnh An xoa đầu Thiệu Thịnh Phi: “Nhà họ Trịnh có tên cũng chẳng sao, chúng ta sống yên ổn là được rồi mẹ.” Anh nói xong thì nhìn về phía Kiều Thanh Thanh, hai người nhìn nhau rồi cười.

Trong gió rét, thông báo của thuyền vật tư bị gió thổi tuột một góc, ở cuối danh sách xuất hiện ba chữ: “Trịnh Lương Đống.”

Nhưng bầu không khí bốn góc trong nhà 802 của tiêu khu Kim Nguyên lại không vui vẻ gì, ngược lại còn im ắng.

“Dù sao đi nữa con cũng không đi, chết con cũng không đi.” Trịnh Lương Đống trợn mắt như người chết, ngang ngược giãy nảy trên mặt đất, sau đó thì mở cửa rầm rầm đi vào trong phòng.

“Con, con… Trịnh lương Đống, con không đi thì ai đi. Nếu như có thể đổi người thì ba cũng chẳng ép con, không thể sang nhượng cho người khác. Vậy mà con lại không đi hả!” Trịnh Thiết Huy giận đến run lẩy bẩy, đập cửa để cho anh ta đi ra ngoài.

Bà Trịnh vội vàng trấn an ông ta, nhưng lần này Trịnh Thiết Huy không dễ dàng hết giận như vậy, suýt nữa thì đập cả cửa phòng ra.

“Ba, tinh thần của em trai không đúng, chẳng lẽ ba không hề phát hiện ra sao?” Trịnh Lương Dĩnh nói: “Ba đừng ép nó.”

“Ngày nào nó cũng ở nhà ăn uống đàng hoàng, chẳng chịu làm việc gì, tinh thần không tốt ư?” Trịnh Thiết Huy cười nhạt: "Đó là quá rảnh rỗi!"

Nhà họ Trịnh ầm ĩ một lúc lâu, đến lúc ăn cơm tối mà Trịnh Lương Đống vẫn chưa chịu ra.

“Cứ để nó chết đói đi.”

Bà Trịnh lại không thể để con trai đói bụng nên đi tìm chìa khóa mở cửa, nhưng trong phòng khóa trái, gọi thế nào cũng không có ai đáp lại. Đang trong lúc Trịnh thiết Huy than phiền bất mãn việc bà Trịnh chiều hư con thì Trịnh Lương Dĩnh lo lắng nói: “Không phải là xảy ra chuyện gì rồi chứ, mấy ngày trước em ấy còn nói với con là không muốn sống nữa. Con tưởng là nó nói đùa thôi.”

"Nói bậy." Trịnh Thiết Huy không tin, ngược lại còn tức giận hơn: "Đã lớn như thế rồi còn không giúp người nhà giảm bớt gánh nặng, ngược lại còn dùng cái chết để né tránh đi làm. Đây là cái kiểu gì?”

“Thật mà ba, em ấy nói không muốn sống nữa, sống mà chẳng có ý nghĩa gì. Không được rồi ba, chúng ta phải phá cửa.”

Ở nhà 801, Kiều Thanh Thanh nghe thấy bên cạnh có chút động tĩnh, nhưng cô không chú ý nhiều. Cho tới sau này khi thấy tên của Trịnh Lương Đống trong danh sách mới công bố hai ngày trước mới biết là có liên quan tới tiếng ồn ào kia. Nhưng nguyên nhân Trịnh Lương Đống không tham gia công việc thì cô hoàn toàn chẳng có hứng thú tìm hiểu.

Trại tị nạn rậm rộ xây dựng, ngay tại phía trên trường tiểu học Kim Nguyên.

Nếu như có cách chụp hình lại thì hình ảnh ở dưới lớp băng là một trường tiểu học bị đóng băng, và trên bề mặt băng ở độ cao hơn chục mét là một tòa nhà mới, quả thực vô cùng chấn động.

Mỗi lần đi lấy vật tư đều là Kiều Thanh Thanh đi cùng Thiệu Thịnh An, năm ngày đi lấy một lần, mỗi lần đi qua đều có thể nhìn thấy chỗ tị nạn đang thay đổi dần dần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận