Thiên Tai Càn Quét

Chương 463: Vô Đề

Chương 463: Vô Đề

Ăn tối xong, Thiệu Thịnh An và ba Thiệu đi tìm giếng nước gần đây múc nước. Tuy căn cứ không cách nào bao trọn mọi người vào phạm vi bảo vệ của mình nhưng sẽ mở rộng ra ngoài, đội đào giếng thường tới đây thăm dò và đào những giếng nước sâu. Khi tuần tra đã tới đây rồi nên Thiệu Thịnh An nhanh chóng tìm được vị trí của giếng nước sâu. Ven đường, trong mấy căn nhà họ đi ngang qua có ánh đèn lờ mờ, tiếng nói chuyện của người bên trong vang ra.

Điều này khiến ba Thiệu thấy khoan khoái hơn hẳn: “Ba cứ tưởng ở đây chỉ có mỗi nhà mình sống cơ.” Có hàng xóm là tốt rồi, chứ không chỉ một mình nhà mình đây thì đáng sợ quá.

Khu vực này dân cư thưa thớt, múc nước chẳng cần xếp hàng và múc bao nhiêu cũng được.

Thiệu Thịnh An đậy nắp giếng vào rồi xách hai xô nước về nhà cùng ba.

“Lúc nãy tôi nghe thấy tiếng động ở ngõ nhỏ sau cùng, hóa ra là nhà các cậu sao?” Một nam một nữ mở cửa bước ra, đứng đối diện Thiệu Thịnh An và ba Thiệu. Người đàn ông chủ động chào hỏi: “Mọi người cũng tới lánh nạn động đất đúng không?”

Hàng xóm mới thật nhiệt tình, Thiệu Thịnh An cười nói đúng.

Người đàn ông như nhận được sự ủng hộ nào đó, tinh thần toàn thân phấn chấn hẳn. Anh ấy nghiêng đầu nói với vợ mình: “Em xem đi, người khác cũng nghĩ giống anh này. Nếu xảy ra động đất thật thì kiểu gì chẳng phải tới một số nơi có nhà cửa thấp, đến lúc đấy mới tiện chạy trốn chứ. Em cứ nói anh mãi thôi.”

Người vợ hơi xấu hổ, nói chuyện này trước mặt người lạ làm gì. Vì vậy, cô ấy nhéo cánh tay chồng mình.

Người đàn ông kêu ra tiếng khiến người phụ nữ càng xấu hổ hơn.

“Bọn tôi về trước đây, hôm nào nói chuyện tiếp nhé.” Thiệu Thịnh An tạm biệt.

“Ờ ờ hôm nào nói chuyện tiếp nha.”

Múc nước về, ba Thiệu dọn rửa căn nhà mới lần nữa trong ánh nến. Thiệu Thịnh An bắt đầu lắp đặt hệ thống giám sát.

Một ngày mỏi mệt cứ vậy kết thúc. Căn nhà cũ này là nhà trệt, nóc nhà rụng hết, lúc vào ở còn phải dùng vải bạt không thấm nước tu sửa nhà lại, bằng không trời mưa là lại vất vả. Sở dĩ lựa chọn căn nhà này là vì vị trí của nó đẹp, cả ngõ nhỏ chỉ có hai căn nhà, một căn sập xệ đến nỗi chỉ còn lại một bức tường. Dãy nhà phía trước tạm thời chưa có người ở, đằng sau là khoảng đất trống, lỡ xảy ra chuyện thì bọn họ có thể chạy tới khoảng đất trống phía sau.

Cái thôn bỏ hoang này có một số người sống sót, xuất phát từ vấn đề an toàn nên mọi người đều không dám ở một nơi xa như vậy, do đó nó đã được vợ chồng Kiều Thanh Thanh ngắm trúng.

Về đêm, khu vực này càng yên tĩnh hơn. Nơi đây nằm xa căn cứ nhất, kiếp trước khu lều trại Kiều Thanh Thanh ở cũng cách đây 5km, đã được tính là ngoài căn cứ, đủ để thấy nơi này xa xôi đến mức nào.

Kiều Thanh Thanh thiết kế bẫy trái phải trước sau căn nhà, lắp thêm hệ thống giám sát nữa là đủ để an toàn đêm nay.

Tại văn phòng thị trưởng thuộc khu hành chính.

Thị trưởng La đang xem báo cáo diễn tập mới nhất, nhìn số liệu bên trên, ông không khỏi thở dài.

“Thưa thị trưởng, chuyện này cũng phải thông cảm. Không biết ngày nào động đất sẽ xảy ra, thường xuyên diễn tập phòng chống động đất sẽ làm cho dân chúng bắt đầu trì trệ, lòng xuất hiện sự nghi ngờ. Phần số liệu này đã là kết quả sau khi chúng cháu động viên khích lệ hết lòng rồi, không thì số liệu sẽ còn khó coi hơn nữa.” Đàm Kiến Lĩnh cũng rất bất đắc dĩ.

Thị trưởng La đặt báo cáo xuống, day nhẹ mũi: “Còn tin nào khác không?”

“Còn ạ, đây là báo cáo thống kê lượng dân cư di dời ra vùng ngoài do Diệp Trường Thiên nộp lên. Thưa thị trưởng, mấy tháng qua có một số lượng cư dân rời khỏi chỗ ở ban đầu, lựa chọn tới những khu vực ít dân, nhà cửa thưa thớt hơn.” Đàm Kiến Lĩnh trình lên một báo cáo khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận