Thiên Tai Càn Quét

Chương 632: Vô Đề

Chương 632: Vô Đề

Kiều Thanh Thanh cầm đồ lót sạch sẽ và quần đưa cho anh, anh dùng khăn tắm quấn nửa người dưới đổi lại.

Anh nhìn lỗ rách trên quần thở dài: "Từ khi nước biển càng ngày càng mặn, quần áo càng lúc càng không thể mặc nữa."

Lưu Chấn hùa theo: "Em cũng sắp phải ở trần truồng rồi."

"Tôi làm thịt hai con cá mập, không biết ăn ngon không?" Tăng Quang Vũ hưng phấn cầm nửa miếng thịt cá mập đẫm máu: "Đúng lúc thời tiết mát mẻ thịt có thể bảo quản lâu một chút, năm ngày tiếp theo không cần lo ăn rồi."

Lưu Chấn thở hổn hển đổ thịt cá vụn trong túi lưới vào thùng gỗ: "Cô, cô không ăn được đâu, nó đắng lắm, không tin cô thử đi. Vừa rồi tôi ra hiệu với cô nhưng cô không để ý đến tôi, cứ tập trung chọn miếng thịt lớn nhất. Làm gì cũng phải có mấy con cá khác mới dễ ăn, không tin cô cứ ăn thịt cá mập đi, sẽ khổ sở đến mức hoài nghi cuộc sống đấy."

Tăng Quang Vũ sửng sốt: "Khoa trương thế sao?" Cô ta do dự cắn một miếng, sau khi nhai mấy miếng mặt nhăn thành quả khổ qua, nhưng cô ta vẫn cố gắng nuốt xuống mới chậm rãi nói: "Ông trời ơi, sao lại có thịt khó ăn như thế?"

Kiều Thanh Thanh bật cười: "Mặc dù rất khó ăn nhưng có ưu điểm là số lượng nhiều. Cô không mang túi cũng không lấy được cá vụn, vẫn là thịt cá mập này dễ cầm hơn."

Thịnh An cất thịt cá mập, ba Thiệu chọn miếng nhỏ nhất cắt nát đút cho gà vịt ăn, còn phải cắt riêng một lát cho Đại Bảo ăn.

Gà vịt hưng phấn ăn, réo lên không ngừng.

Ba Thiệu nói: "Có thời gian chúng ta đưa vịt ra bơi lội một phen, cứ giữ như thế cũng không tốt."

Xác những con cá mập khó ăn này trở thành cứu tinh lớn nhất của những người sống sót. Đa phần mọi người đã chán ăn rễ cây, cỏ dại, ăn những thứ đó nhiều lắm chỉ không đói chết, vốn không có sức. Cho nên dù thịt cá mập khó ăn cũng phải nhắm mắt bóp mũi ăn hết.

Ngày hôm nay tâm trạng trồi sụt, đầu tiên là việc bầy cá mập tấn công khiến người ta sợ hãi. Sau đó hết nguy hiểm có thể lấy thịt làm thức ăn, hóa giải nguy cơ to lớn về thức ăn, tất cả mọi người rất vui vẻ.

Nhưng bầu không khí không kéo dài lâu, đội tàu có chỉ lệnh mới phải dọn nhà.

"Ở vùng nước này có mùi máu và xác cá mập, sẽ hấp dẫn những kẻ săn mồi đến, cho nên việc di chuyển bắt buộc phải làm." Kiều Thanh Thanh nghe thấy chỉ lệnh này thì thở dài một hơi, người lãnh đạo của đội tàu Thang Châu vô cùng đáng tin cậy.

Cô cười nói: "Chuẩn bị sẵn sàng đu, trước khi mặt trời lặn thì chúng ta sẽ đến vùng nước an toàn hơn."

Đội tàu bắt đầu di chuyển, thuyền lớn mở đường thuyền nhỏ theo phía sau, thuyền xung kích tuần tra của đội tàu rất do dự. So với số người chạy nạn khổng lồ thì số lượng thuyền rất ít, Kiều Thanh Thanh đứng lên dùng ống nhòm nhìn phía sau đội ngũ. Cô nhìn thấy rất nhiều đầu người màu đen, bọn họ đeo hành lý của mình, ôm thùng gỗ này nọ cố gắng theo ở phía sau giống như giống như tảo biển phát sáng, cho dù bị bọt nước đánh xuống vẫn cố gắng nhô đầu khỏi mặt nước, tiếp tục đi về phía trước.

Lội nước lướt sóng, ánh mặt trời đang ở trước mắt.

Kiều Thanh Thanh cảm thấy hơi sầu não, thời gian thế này trôi qua quá lâu, thiên tai cuốn tới chỉ cho cơ hội sống nhỏ nhoi, sau đó lại tự tay phá vỡ nó khiến làm cho tất cả mọi người trôi dạt khắp nơi, thân xác và tâm hồn đều không bình yên. Hôm nay bọn họ có thể ở trên biển, tốt xấu gì cũng là nước thật, Kiều Thanh Thanh không dám nghĩ lần sau sẽ là cái gì.

"Thanh Thanh sao thế, không khỏe à?" Thiệu Thịnh An lo lắng hỏi.

"Không có, chỉ hơi buồn ngủ."

"Vậy em ngồi xuống dựa vào anh ngủ một lát đi, qua đây."

Kiều Thanh Thanh dựa vào Thiệu Thịnh An nhắm mắt lại, thể xác và tinh thần có chỗ dựa vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận