Thiên Tai Càn Quét

Chương 644: Vô Đề

Chương 644: Vô Đề

Phần cơ thể nổi trên mặt nước không có quần áo, chắc hẳn thi thể đó nổi lên sau khi chết rồi bị mưa lửa thiêu đốt. Có thi thể bị cháy sạch quần áo, có thi thể bị cháy đen thùi lùi.

Xác chết thật sự rất nhiều, thời buổi này không phải ai cũng biết bơi. Nhưng cho dù có biết bơi đi chăng nữa, mưa lửa kéo dài suốt bốn mươi chín tiếng đồng hồ cũng sẽ nhấn chìm con người ta xuống nước, nếu không có sức khỏe tốt sẽ bị chết đuối trong làn nước lạnh lẽo ấy.

Tay của Kiều Tụng Chi run rẩy.

Nếu không có thiết bị lặn và bình dưỡng khí, những xác chết trước mặt sẽ chính là kết cục của bà ấy và A Hà.

Kiều Thanh Thanh nắm lấy bàn tay lạnh của bà ấy. Cô nhìn bà ấy với ánh mắt tràn đầy sự an ủi và kiên định, cô muốn nói với mẹ rằng, ngay cả khi không có thiết bị lặn, ngay cả khi đã sử dụng hết bình dưỡng khí, cô cũng sẽ giúp mẹ lấy bình dưỡng khí, dù có phải trói mẹ vào lưng cũng không để mẹ chết đuối chìm xuống biển sâu.

Kiều Tụng Chi hai mắt cũng ửng đỏ, thở dài nhìn đi chỗ khác, vỗ nhẹ vào tay Kiều Thanh Thanh. Trong lòng bà ấy biết rõ, nếu quả thực có như thế, bà ấy sẽ không liên lụy đến con gái.

Mọi người đều rất mệt mỏi, mấy tiếng nghỉ ngơi không đủ để hồi phục toàn bộ sức lực, nhưng ai nấy cũng chèo hết mình.

Họ băng qua các xác chết, đẩy các mảnh vụn ra xa, cuối cùng cũng rời khỏi vùng nước nơi đám đông đang tụ tập. Tay Kiều Thanh Thanh run đến mức không cầm nổi mái chèo nữa.

"Nghỉ ngơi một chút đi, tôi đi kiểm tra bếp lò di động xem còn hoạt động hay không. Nếu vẫn dùng được, chúng ta có thể đun chút nước nóng." Thiệu Thịnh An nói.

Sau khi sửa chữa bếp di động, Thiệu Thịnh An mở bình nước bằng nhựa, đổ nước sạch đã lọc vào nồi sắt đã được rửa sạch và bắt đầu đun nước nóng. Kiều Thanh Thanh bị đau họng nên không nói được nhiều, cô lấy thuốc kháng viêm từ trong ba lô ra, nghiền nhỏ rồi cho vào nước, mỗi người uống nửa cốc.

Nước có vị đắng, cho dù đã được lọc qua nhưng vẫn có vị chát của nước biển, thuốc kháng viêm tan trong nước khiến vị nước càng thêm đắng.

Nhưng Tống Tam Hà và những người khác rất thích uống thứ nước này, có lẽ do tác dụng tâm lý, uống xong cảm giác đau ở cổ họng, dạ dày, toàn thân, cơ bắp như thuyên giảm.

Kiều Thanh Thanh không khỏi bật cười, thanh âm khàn khàn: "Làm sao có thể linh nghiệm như vậy được?"

Ngâm nước hai ngày, mọi người đều bị đỏ mắt, giọng nói ồm khàn như tiếng trống vỡ, da dẻ trắng bệch, không còn dáng vẻ của con người nữa mà giống như ma nước vậy.

Sau khi uống nước ấm kháng viêm, Kiều Thanh Thanh cũng cảm thấy dễ chịu hơn.

Ánh mặt trời yếu ớt, trên bầu trời có mây đen, có vẻ như sắp mưa.

“Sao lại không có tí gió nào? Trước đây gió to đến mức không dám mở cánh buồm ra.” Ba Thiệu lại đang thu dọn màn che nắng, màn che nắng đã bị đốt cháy thành từng mảnh, ông đang cố gắng sửa chữa nó.

Thực sự không có gió, không có chút gió nào.

“Nhiều cá quá!” Thiệu Thịnh Phi nắm lấy mép thuyền, ngó đầu ra nhìn, hét lớn.

Kiều Thanh Thanh nghe thấy vậy cũng ngó nhìn.

Từng đàn cá bơi lượn tung tăng dưới đáy thuyền, giống như những tấm vải đen to lớn, trải dài đến độ không thể nhìn thấy đuôi. Kiều Thanh Thanh mím môi, nhớ tới đêm mưa lửa kia, cô cảm nhận được sự đe dọa của đất trời.

Biển lửa đã đến và xảy ra rồi, biển sắp nổi giận điều gì nữa đây?

"Ăn xong chúng ta xuất phát, cố gắng hết sức tìm thấy đất liền." Kiều Thanh Thanh nhẹ giọng nói, cô cũng biết gần như không thể tìm thấy đất liền, nhưng ít nhất thì đây cũng là một hy vọng.

Bầu trời quang đãng nhiều nắng xuất hiện nhiều đám mây, trong không gian lặng gió này, gia đình Kiều Thanh Thanh ăn súp cá đặc, chia sẻ một ít với Tăng Quang Vũ và Tống Tam Hà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận