Thiên Tai Càn Quét

Chương 345: Vô Đề

Chương 345: Vô Đề

Lời an ủi của chồng chỉ có thể làm Kiều Thanh Thanh giảm bớt chút nôn nóng trong lòng. Cô rất rõ ràng nếu không diệt trừ tận gốc rễ bệnh thì dù có cho người nhà uống nhiều thuốc hơn cũng không làm nên chuyện gì, thuốc chữa trị thân thể nhưng sâu vẫn ở trong cơ thể sinh sản phá hư, chỉ có thuốc trừ sâu mới có thể nhổ cỏ tận gốc, rút củi dưới đáy nồi.

Thiệu Thịnh An ôm lấy cô, nhẹ nhàng vỗ lưng cô.

Anh nhịn không được mà nghĩ, đời trước Thanh Thanh chỉ có một mình một người, không có vật tư sung túc, lúc này chắc gian nan rất nhiều. Thuốc tiệt trùng, nghiên cứu chế tạo nhanh xuất hiện đi, sương mù dày đặc cũng nhanh chóng tiêu tán đi, anh lặng yên chờ đợi trong lòng.

Nhưng điều anh không biết chính là, lúc này thuốc trừ sâu đã được nghiên cứu chế tạo ra, chỉ là sản lượng còn theo không kịp, chỉ có thể cung cấp cho quân đội giữ gìn trật tự căn cứ trước, tiếp theo là nhân viên y tế, nhân viên hành chính chính phủ giữ gìn căn cứ, nhân viên công tác nhà máy sản xuất…. Đương nhiên, một ít phú hào có phương pháp cũng bắt được một bộ phận. Khi cư dân bình thường có được thuốc trừ sâu đã qua một tháng, cung ứng người bệnh nặng ở bệnh viện trứng, lúc sau mới phát cho các cư dân khác.

Nhà Kiều Thanh Thanh lấy được thuốc trừ sâu lập tức phân cho mọi người trong nhà uống.

“Chúng ta ăn từng nhóm đi, ba mẹ cùng mẹ con uống trước, ba người tuổi trẻ chúng con lúc sau hãy uống.”

Mấy người ba Thiệu không đồng ý, Thiệu Thịnh An khuyên: “Chúng con còn trẻ, bệnh trạng còn chưa phải rất nghiêm trong, uống muộn một ngày cũng không có gì.”

Sau khi ba Thiệu mẹ Thiệu và Kiều Tụng Chi uống xong, phản ứng đầu tiên chính là khó nuốt.

“Mẹ muốn nôn.” Mẹ Thiệu khó chịu mà che miệng.

“Đừng nôn ra, lãng phí.” Ba Thiệu chịu đựng khó chịu vuốt lưng cho bà, mười mấy giây sau cũng nhịn không được: “Ba cũng muốn nôn, hương vị cái này quá kì quái, nuốt xuống xong còn trào đi lên.”

Phản ứng của Kiều Tụng Chi khá lớn, bà ấy có cảm giác buồn nôn nhưng đau bụng càng thêm kịch liệt, phủ lên cảm giác ghê tởm.

Kiều Thanh Thanh chuẩn bị đầy đủ, lập tức châm kim cho bọn họ, ngừng lại cảm giác muốn nôn của bọn họ. Cô rất rõ ràng, thuốc đó vừa mới ăn xong còn chưa kịp hấp thu tiêu hóa, nhổ ra sẽ lãng phí toàn bộ.

“Bụng mẹ đau quá.” Kiều Tụng Chi đau bụng đến nỗi sắc mặt trắng bệch, trán đổ mồ hôi.

“Mẹ, không có việc gì không có việc gì, đợi qua đi là tốt rồi.” Kiều Thanh Thanh châm kim giảm đau cho bà ấy, trong mắt rưng rưng. Cô biết uống thuốc tiệt trùng xong có bao nhiêu thống khố, nếu có thể nói cô cũng muốn gánh chịu thống khổ đó cho mẹ mình.

Nửa giờ sau, rốt cuộc Kiều Tụng Chi cũng muốn đi WC, Kiều Thanh Thanh đỡ bà ấy đi WC, trong quá trình cho mẹ bổ sung đạm, nước muối. Thiệu Thịnh An chăm sóc ba mẹ Thiệu, một giờ sau, mẹ Thiệu cũng nói đau bụng. Đau đớn tới đột nhiên, ruột giống như bị đao nhỏ cắt vào, đau đến nỗi sắc mặt nhăn nhúm.

Vừa lúc Kiều Thanh Thanh ở WC gọi người, Thiệu Thịnh An chạy nhanh qua hỗ trợ, đem Kiều Tụng Chi ôm lên thả trên giường, anh nhìn mặt mẹ vợ, trong lòng giật một cái, mặt bà ấy tựa như tờ giấy trắng, thoạt nhìn hơi thở mong manh.

“Em giúp mẹ thay quần áo, anh đi ra ngoài trước, em nghe thấy tiếng mẹ kêu đau trong WC, đợi thay xong em đi châm cứu cho mẹ.” Kiều Thanh Thanh nói, Thiệu Thịnh An liền đóng cửa lại đi ra ngoài.

Kiều Thanh Thanh nhanh chóng thay bộ quần áo mướt mồ hôi của Kiều Tụng Chi, lại đắp lên chăn mỏng cho bà ấy. Sờ sờ mặt mẹ, cô ôn nhu nói: “Mẹ nghỉ một chút đi, con đi ra ngoài nhìn xem.”

Kiều Tụng Chi gật đầu, không có sức lực nói chuyện.

Ngày hôm nay đối với Kiều Thanh Thanh và Thiệu Thịnh An mà nói là một ngày bận rộn lại lo lắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận