Thiên Tai Càn Quét

Chương 96: Vô Đề

Chương 96: Vô Đề

Thiệu Thịnh An nghe Kiều Thanh Thanh phân tích qua, cũng cảm thấy thời điểm hiện tại là một cơ hội tốt.

Thực ra thì những con cá được câu trước đó, hai vợ chồng họ cũng lén nấu chín rồi trộn lẫn với thịt cá trong nhà cho cả nhà cùng ăn. Đó là một cách làm rất mạo hiểm, hai vợ chồng họ đêm hôm đó không dám ngủ, chỉ chăm chăm theo dõi sát sao tình hình của người nhà. Cũng may ngoại trừ mẹ Thiệu bị tiêu chảy một lần, những người khác đều không có biểu hiện khác thường gì cả.

Ba Thiệu suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng có lý.

Ở quê người ta vẫn có câu đại ý là ăn uống qua loa thì bụng dạ khỏe, ăn uống kỹ quá bụng dạ lại yếu đấy thôi.

Buổi trưa, mọi người đều uống hai bát canh sườn, bụng dạ đều không có cảm giác khó chịu gì cả.

Buổi chiều, nhà họ Trịnh bên cạnh xôn xao cả lên, con gái Trịnh Thiết Huy là Trịnh Lương Dĩnh lật đật hoảng hốt ra ngoài tìm Trịnh Thiết Huy về, Trịnh Thiết Huy lại vội vàng dùng thuyền xung kích đưa con trai đến bệnh viện.

Buổi tối, chắt gái của bà Vương và một đứa chắt trai cũng bị đau bụng, thượng thổ hạ tả, Kiều Thanh Thanh mượn thuyền xung kích cho họ đi cấp cứu.

Thượng thổ hạ tả: Là một triệu chứng của bệnh thổ tả, vừa nôn mửa vừa tiêu chảy.

Lần này đi mất hơn một tuần, lúc cháu chắt nhà bà Vương được đưa về, mặt đứa nào cũng gầy đi trông thấy.

"Khốn khổ khốn nạn quá, trong bệnh viện có rất nhiều bệnh nhân, giường bệnh cũng không đủ, toàn phải ngủ ở hành lang, ban đêm chỉ cần sơ sẩy một chút thôi là tất để trên giường sẽ bị người ta trộm đi mất, đúng thật là mất hết lương tâm." Bà Vương khóc lóc kể lể, vẻ mặt đầy đau xót.

Kiều Thanh Thanh an ủi vài câu rồi tặng cho bà hai hộp sữa.

Bà Vương kéo tay Kiều Thanh Thanh khóc đến nẫu ruột: "Bọn nhỏ phải chịu khổ nhưng chẳng biết phải làm sao, lượng vật tư phát ra cũng chỉ có bấy nhiêu nên mới muốn làm thêm chút đồ cho bọn nhỏ cải thiện bữa ăn, rõ ràng củ sen đã nấu chín kỹ rồi, ai mà biết vẫn xảy ra vấn đề, trận lụt chết tiệt này rốt cuộc khi nào mới chịu kết thúc đây.”

Kiều Thanh Thanh cũng không biết nên nói gì, chỉ để cho bà Vương nắm lấy tay mình.

Cô nhớ kiếp trước, bà Vương sẽ mất chồng, mất đi hai đứa chắt gái, còn cả một chắt trai, lúc đó là thời kỳ đóng băng, người già và trẻ nhỏ thể chất yếu đều phải chịu trận. Bà Vương khi đó tinh thần đã có chút bất thường, thường xuyên lẩm bẩm vì sao bà còn chưa chết, mãi không chết, mãi không chịu chết, không chết thì sẽ khắc con cháu, Kiều Thanh Thanh nghe mà thấy xót xa trong lòng.

"Rồi sẽ tốt lên thôi." Cuối cùng, cô chỉ có thể buông một câu an ủi bất lực như vậy.

Hai đứa chắt nhà bà Vương cuối cùng cũng đã khỏi bệnh và được cho về nhà, nhưng không ngờ Trịnh Lương Đống lại vẫn chưa xuất viện, điều này không giống với kiếp trước.

Nhà họ Trịnh âu sầu ảm đạm, bà Trịnh trước giờ luôn cao ngạo ấy vậy mà giờ thỉnh thoảng xuất hiện trước mặt người khác trông cũng thật tiều tụy.

"Con trai nhà họ Trịnh hình như cũng mười sáu mười bảy tuổi rồi mà, sao thể chất còn kém hơn cả bọn trẻ tầng dưới vậy?" Mẹ Thiệu thắc mắc.

Cũng may một tuần sau đó Trịnh Lương Đống cuối cùng cũng được xuất viện, cả người gầy thành da bọc xương. Trịnh Thiết Huy càng thêm bận rộn, ban đêm luôn có thể nghe thấy tiếng khoát nước lúc ông đi ra ngoài, có một lần Kiều Thanh Thanh đi vệ sinh vào ban đêm còn trông thấy ông chèo xuồng trở về, xách theo một túi đồ lớn.

Dần dần, gương mặt Trịnh Lương Đống cũng có da có thịt hơn, chỉ là ánh mắt vô cùng u ám, Kiều Thanh Thanh đã gặp anh ta vài lần, cảm thấy Trịnh Lương Đống nhất định là có vấn đề về tâm lý. Có điều quan hệ giữa cô và nhà họ Trịnh chỉ bình thường không thân nên cô cũng không lo chuyện bao đồng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận