Thiên Tai Càn Quét

Chương 164: Vô Đề

Chương 164: Vô Đề

“Đúng vậy, lúc trước những ngôi nhà thấp đã bị ngập, nhiều người không có cách nào chỉ có thể bỏ nhà đi vào nhà trú ẩn, lúc đó đều nói chê nơi trú ẩn không thể thoải mái bằng ngôi nhà của mình, nhưng giờ kết quả sao, nhà trú ẩn gắn thêm máy sưởi, nghe nói những người đã rời khỏi nhà trú ẩn giờ không thể quy lại đó nữa, cần phải bốc thăm lần nữa để có thể ở.” Kiều Tụng Chi nói tiếp về chủ đề này: “Bởi vậy mới nói, mọi sự việc trên thế giới này đều xoay chuyển chóng mặt như vậy, lúc đó bao nhiêu người chê điều kiện của nhà trú ẩn kém, bây giờ lại vui vẻ khi ở đó.”

“Mấy ngày trước nhà họ Tống ở tầng dưới giống như kiểu áo gấm về làng vậy đó.” Ba Thiệu cảm thán.

“Đó là kẻ xấu, lấm la lấm lút, gian xảo.” Mẹ Thiệu nhớ đến lúc trước bị hàng xóm chặn không cho dùng lò sưởi, trong đó có Tống Kiện Dân là một trong những thủ phạm, mối thù đó không thể quên được.

Ba Thiệu kinh ngạc nói: “Bà còn biết đến câu thành ngữ bốn chữ này hả.”

“Có gì mà khó đâu, Thanh Thanh đã dạy Phi Phi mọi thứ trong phim hoạt hình, tôi chỉ cần học qua là biết rồi.”

Nghe xong Kiều Thanh Thanh bật cười: “Xem ra Thịnh An thông minh như vậy là do được thừa hưởng từ mẹ rồi.”

Mẹ Thiệu tự hào nói: “Đó là điều chắc chắn, nhà mẹ từ trước đều học tiến sĩ, gia phả lệnh bài của tổ tiên vẫn còn đó.”

Ba Thiệu vui vẻ: “Bà đúng, nghe bà hết.”

Hai ngày sau, Tống Kiện Dân lại về tiểu khu nói có thể đưa hai người vào khu trú nạn:

“Tháng trước tôi đã được chuyển vào nhà thi đấu của nơi trú nạn, môi trường trong đó rất tốt toàn là hàng xóm, vì tình cảm trong quá khứ nên tôi chịu thiệt một chút, mỗi tháng đưa tôi 5kg vật phẩm, vật phẩm gì cũng được, tôi sẽ đưa mọi người vào. Dĩ nhiên đó là điều kiện của một người, hai người sẽ là 10kg vật phẩm, ai đưa trước sẽ được trước, không mặc cả, không mặc cả.”

Tống Kiện Dân nói điều đó ở trong hành lang, lúc Kiều thanh Thanh đang quét nhà nên đã nghe thấy. Cô không để ý chuyện đó. Chuyện này ở kiếp trước chưa từng xảy ra, cô cũng không có hứng thú. Sau đó nghe bà Vương nói, Trần Bính Cương đưa ông Điền và bà Điền vào trong nhà thi đấu, bà Vương cảm thán: “Lão Điền bọn họ quả là may mắn, nhận đứa con nuôi này rất tốt, đối với bọn họ thật là có hiếu.”

Kiều Tụng Chi cười ủng hộ: “Có thể làm tới chuyện này thì cũng không khác gì là con ruột cả.”

“Con trai con gái ruột cũng không tốt bằng tiểu Trần, hai vợ chồng nuôi dưỡng hai đứa nó, đều có tiền đồ, lại ra nước ngoài đi biệt tích, gửi thêm nhiều tiền hơn nữa cũng không có tác dụng gì cả, bây giờ thiên tai chúng nó đều không chịu quay trở về.”

“Nói như vậy cũng không đúng, nếu như Thanh Thanh nhà tôi ra nước ngoài, ở ngoài đó có sự nghiệp tôi cũng ủng hộ nó đi, tôi sinh ra nó, nuôi dưỡng nó, cũng không muốn trói buộc nó ở trước mặt tôi.”

“Bà nghĩ như vậy là không đúng, lúc trước tôi cũng nói với bà rồi, tiểu Lâm đối với bà rất tốt mà, vậy mà haingười vẫn ly hôn.”

Kiều Thanh Thanh ho vài tiếng để chuyển chủ đề.

Bà vương vậy mà chuyển chủ đề qua cô:“Thanh Thanh tại sao vẫn chưa sinh con vậy?”

“Sinh con ra ở trong hoàn cảnh khó khăn như này, tôi không cho nó sinh, Thanh thanh à con đi lên gác mái thu quần áo đi.”

Kiều Thanh thanh nghe lời Kiệu Tụng Chi ngoan ngoãn đi làm việc.

Sáng sớm hôm sau, ba Thiệu và mẹ thiệu tìm cơ hội hỏi Thiệu Thịnh An, nói về câu chuyện giữa Kiều Tụng Chi và bà Vương.

“Ba, thực ra con không muốn có con.”

“Con có không gian riêng, trong nhà cũng không thiếu cái gì ,bây giờ làm gì có nhà nào có điều kiện tốt bằng nhà chúng ta, không sợ sinh đứa bé ra nó sẽ phải khổ.” Ba Thiệu khuyên anh: “Anh con ba cũng không kì vọng gì nữa rồi, hương khói trong gia đình chỉ có cách truyền lại cho con thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận