Thiên Tai Càn Quét

Chương 329: Vô Đề

Chương 329: Vô Đề

Ba Thiệu sửng sốt, thật ra ông hoàn toàn không nghĩ tới đến thời điểm này rồi còn ly hôn thế nào được, đi đâu để xử lý thủ tục ly hôn, trong đầu ông toàn là hai chữ “Ly hôn”, giống như có một cái búa đập xuống đầu ông vậy, khiến ông mất đi khả năng suy nghĩ.

Kiều Thanh Thanh với Thiệu Thịnh An nhìn nhau, hai người không nói chuyện, Kiều Tụng Chi nhìn hai bên một chút rồi cúi đầu xuống.

Chỉ có Thiệu Thịnh Phi khóc lớn: “Ba mẹ đừng ly hôn ba mẹ đừng ly hôn huhuhu.”

Cơ thể ba Thiệu run lên một cái, lập tức bừng tỉnh, ông ho khan hai tiếng: “Không đi không đi nữa, ba không đi. Phi Phi, ba đưa con đi chơi, ba đưa con đi chơi ha, chúng ta không ly hôn, không ly hôn, đừng khóc nữa.” Kéo tay kéo chân Thiệu Thịnh Phi vào nhà.

Lúc này vẻ mặt mẹ Thiệu mới dịu đi một chút, cười với mấy người Kiều Thanh Thanh: “Không sao đâu, các con cứ bận việc của các con đi. Bà thông gia, chúng ta đi dệt áo lông đi.”

Sau khi buông lỏng chính sách phòng vệ ở nhà, căn cứ lại một lần nữa hoạt động, nhưng người đi đường vẫn vô cùng ít, chỉ có dáng vẻ vội vàng của những người đi làm hoặc là có việc phải ra ngoài. Trong nhà Kiều Thanh Thanh không thiếu vật tư nên cô mới tránh được trận sương mù này, không cần đi ra ngoài làm việc.

Thẳng cho đến ngày hôm nay, Lục Tử gõ cửa nhà cô, sốt ruột nói: “Bà Hảo bảo tôi tới đây gọi cô đi giúp, trong thôn có một chị sắp sinh, không gom đủ tiền thuốc nên không thể đến bệnh viện được. Bà Hảo bảo nhờ cô tới giúp cứu người.”

Kiều Thanh Thanh hỏi địa điểm, cũng không tính là xa, thế là gật đầu: “Tôi đi lấy hòm thuốc, anh nghỉ trước chút đã.” Kiều Tụng Chi vội vàng rót cho Lục Tử một cốc nước, bỏ thêm chút giấm vào nước. Lục Tử quý trọng uống từng ngụm từng ngụm một, thấy mồ hôi trên trán cậu ấy liên tục rơi xuống làm ướt hết tóc, Kiều Tụng Chi lại lấy khăn cho cậu ấy lau.

“Cảm ơn dì Kiều.” Lục Tử ngượng ngùng nói lời cảm ơn, nhận lấy khăn mặt lau tóc mình hệt như lau đế giày.

“Được rồi, đi thôi. Anh tới đây kiểu gì?” Kiều Thanh Thanh bước ra từ cửa phòng.

Lục Tử lập tức đứng lên: “Tôi chạy đến, không dám đi xe đạp.”

“Vậy thì đi xe đạp qua đi, trên xe đạp nhà tôi có đèn vàng.”

Tầng một đã bị bán từ nửa năm trước, xe ba gác của nhà Kiều Thanh Thanh không có chỗ để, để bên ngoài lại không an toàn thế nên giả vờ là bán mất xe ba gác rồi, hiện tại người nhà họ ra ngoài sẽ dùng xe đạp. Đạp xe tầm mười phút là tới nơi, Kiều Thanh Thanh cầm hòm thuốc lên tầng trước, Thiệu Thịnh An với Lục Tử ở sau khiêng trên xe tầng.

Lục Tử thở hồng hộc: “Mấy ngày hôm trước hàng xóm nhà tôi lười không dắt xe đạp vào trong nhà mà chỉ khóa lại, thế mà xe vẫn bị trộm, tức giận đến mắng nửa tiếng dưới lầu.”

Thiệu Thịnh An cũng cười nói: “Trước đó nhà tôi cũng có một cái xe ba gác, có một lần bị người ta trộm mất một cái lốp.”

Lục Tử thở dài: “Bây giờ tất cả mọi người đều không được sống tốt, cái sương mù chết tiệt này làm tôi không cách nào đi làm được. Cái cửa hàng tôi làm thuê cho kia đến bây giờ vẫn chưa mở cửa lại, không có mặt trời nên không thể phát điện được, không có việc làm, haizz.” Đang nói chuyện thì đến nơi, Kiều Thanh Thanh đứng ở cửa cũng có thể nghe được tiếng kêu đau đớn của người phụ nữ mang thai. Sau khi vào nhà. bà Hảo nhanh chóng mời cô đến: “Mau tới, thai nhi không vào đúng vị trí, con bé sắp kiệt sức rồi.”

Cửa bị đóng lại, người nhà của người phụ nữ mang thai dùng vải chặn cửa lại, kéo tay Kiều Thanh Thanh cầu xin: “Mau cứu con gái tôi.”

Bà Hảo mắng to: “Đừng có kéo Thanh Thanh làm lãng phí thời gian nữa, Mai Vân đã sinh hai đứa rồi mà còn để con bé sinh nữa, có phải đầu óc mấy người có bệnh rồi đúng không!”

Người nhà lúng ta lúng túng: “Đây, còn không phải là không có cách nào nữa sao.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận