Thiên Tai Càn Quét

Chương 422: Vô Đề

Chương 422: Vô Đề

“Một người bạn của tôi cũng nói như vậy, có phải bên xã khu mới cũng có rất nhiều vị trí công việc hay không, nghe nói đãi ngộ cũng rất tốt.”

“Giá thuê ở xã khu Bình An có đắt hay không, vợ tôi luôn nói muốn chuyển qua đó ở, tôi cảm thấy xã khu Bình Sam cũng rất tốt, dù gì cũng được quy hoạch thành xã khu, so với những nơi khác thì tốt hơn nhiều, nếu như nói chỗ các cô bên kia là trung tâm thành phố thì Bình Sam chúng tôi cũng coi như là vành đai 2 rồi.”

Kiều Thanh Thanh thái độ thân thiện, cùng bọn họ trò chuyện rất vui vẻ.

Thấy cô không có thái độ kiêu ngạo vì xuất thân từ xã khu mới, đồng nghiệp của cô kỳ thật cũng thở phào nhẹ nhõm, có một tay bắn nỏ xuất thân xã khu mới từ đội ngũ bên cạnh tới, vừa tới đã la hét nơi này điều kiện nghèo nàn, hoàn cảnh không tốt, sắc mặt đồng đội ai nấy đều xanh. Tay bắn nỏ chỉ thay phiên nhau ở lại một tháng, có thể chung sống thật tốt, đến lúc đó vui vẻ nói một câu tạm biệt là tốt nhất, những thứ khác cũng không cần phí công làm gì.

Cuộc sống ở cộng đồng Bình Sam cứ đơn giản như vậy mà bắt đầu, công việc của Kiều Thanh Thanh rất đơn giản, mỗi ngày cùng đội an ninh đi tuần tra, nếu gặp quạ thì cô sẽ có cơ hội để ra tay. Tiểu đội an ninh này của cô không phải quân nhân đến từ Diệp Sơn, cho nên cũng không được trang bị súng, sự gia nhập của cô xem như tăng cường thực lực cho đội ngũ. Kiều Thanh Thanh thường nhiệt tình giúp đỡ mọi người, bình thường không thích nói chuyện, nhưng khi nghe người khác nói chuyện luôn luôn nghiêm túc, không bao giờ đánh giá người khác, đồng nghiệp mới như vậy ai có thể không thích chứ. Sau này biết Kiều Thanh Thanh còn biết chút y thuật, có thể chữa trị chấn thương té ngã, mọi người lại càng chào đón cô hơn nữa.

“Em có người chị làm việc trong một đội an ninh khác, lần trước trong lúc giải quyết mâu thuẫn của cư dân vô tình bị thương, chị có thể xem giúp chị em được không?”

Ăn cơm tối xong, một đồng nghiệp hỏi cô.

“Chị cũng nói thẳng luôn nhé, chị sẽ thu một khoản phí nhất định.” Kiều Thanh Thanh nói ra một con số, đồng nghiệp nghe xong liền đồng ý.

“Đêm nay chị không phải trực ban, em bảo chị em qua đây đi.” Kiều Thanh Thanh nuốt khoai lang xuống, uống thêm một ngụm canh khoai lang cho trơn họng, sau đó lên tiếng đồng ý chuyện này.

Đồng nghiệp rất vui vẻ: “Thế để tối nay em đưa chị ấy đến ký túc xá tìm chị.”

Điều khiến Kiều Thanh Thanh không ngờ là người chị mà đồng nghiệp dẫn đến lại là Trịnh Manh.

“Thanh, Thanh Thanh, là cậu đấy ư.” Trịnh Manh cũng rất bất ngờ.

“Chị Manh, chị biết Thanh Thanh à.” Đồng nghiệp ngạc nhiên, thế giới này nhỏ bé đến vậy sao, anh ấy bật cười: “Phụ nữ giỏi giang đều giống nhau, hai người quen biết nhau cũng không có gì là kỳ lạ, vậy hai người nói chuyện đi, em đi ra ngoài trước, nơi này dù sao cũng là ký túc xá nữ, em không tiện ở lâu.”

Đồng nghiệp vội vàng rời đi, để lại Trịnh Manh lúng túng đứng ở đó.

“Thanh Thanh, nhiều năm không gặp, cậu sống tốt chứ? Xem tớ kìa, chỉ toàn nói nhảm nhí, trông cậu có vẻ sống tốt thế kia.” Trên mặt Trịnh Manh biểu cảm lẫn lộn, vừa xấu hổ vừa ngại ngùng lại luống cuống, Kiều Thanh Thanh chỉ lẳng lặng nhìn cô ta không nói gì.

Cô không hỏi Trịnh Manh vì sao lại ở đây, cũng không hỏi cô ta có xem bệnh nữa hay không, chỉ cứ thế im lặng nhìn đối phương, vẻ mặt bình thản, khiến Trịnh Manh không thể nhìn ra bất cứ điều gì từ biểu tình của cô.

Bầu không khí rất khó xử.

Trịnh Manh cười khổ: “Tớ thật sự không biết là cậu, tớ nghe Tiểu Bằng nói cậu ấy có một đồng nghiệp biết khám chấn thương, cậu ấy gọi cậu là chị Thanh, tớ cũng không nghĩ nhiều, nếu biết là cậu...”, thì cô ta sẽ không đến sao? Trịnh Manh phát hiện mình không đưa ra được đáp án.

Thấy cô ta đứng đó một cách bất an, Kiều Thanh Thanh vẫn không lên tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận