Thiên Tai Càn Quét

Chương 221: Vô Đề

Chương 221: Vô Đề

"Mặc dù thời gian ở kiếp này có chút chênh lệch với kiếp trước, nhưng căn cứ của người sống sót vẫn phải được xây dựng trong khoảng thời gian này. Ở kiếp trước, em đã về quê để tìm mẹ và chú của em nhưng em không tìm thấy họ, sau đó em quay trở lại Hoa Thành, ở trên đường bị bệnh nhưng đã được quân nhân cứu giúp trong lúc họ đi tìm vật tư bên ngoài. Lúc đó căn cứ cho những người sống sót đã được thành lập rất lâu rồi. Sau khi em khỏi bệnh có đi hỏi thăm một chút, đại khái là sau khi lũ lụt rút đi đã bắt đầu lên kế hoạch xây dựng.”

"Căn cứ của người sống sót được thành lập ở đâu?"

"Khu Đông An, Hi Thành."

Thiệu Thịnh An làm phép tính: "Nơi này cách nơi chúng ta ở khá xa, ước chừng ba trăm cây số, lái xe đến đó mất sáu tiếng đồng hồ, tại sao lại chọn nơi đó?"

"Em nghe nói Hi Thành quân địa phương đóng quân tại ngọn núi ở quận Đông An, cũng nghe nói nơi đó cất giấu một kho vũ khí cùng một mỏ than, những chuyện khác nhất định phải cân nhắc nhiều hơn. Em không có biết gì thêm.”

"Có một kho vũ khí và một mỏ than sao…" Thiệu Thịnh An hỏi kế hoạch của cô là gì: "Em muốn đến căn cứ đó định cư sao?"

Anh một câu nói trúng, Kiều thanh Thanh quay đầu hỏi ý kiến của Thiệu Thịnh An.

"Ý kiến của em cũng là ý kiến của anh, anh tin tưởng em."

Cô cười gượng: "Anh nói như vậy làm em áp lực đó. Chà, em thực sự muốn đến đó trước để giành chỗ. Thế giới bên ngoài không thích hợp để sống một mình trong tương lai. Chúng ta cần trật tự của căn cứ để bảo vệ chính mình. Mặc dù căn cứ không hoàn toàn an toàn, nhưng vẫn tốt hơn là chúng ta chiến đấu một mình bên ngoài.”

Thiệu Thịnh An nhớ lại những gì Kiều Thanh Thanh đã nói ngày hôm qua, nhớ tới người phụ nữ bị giam cầm trong lời kể của cô, sau này thế giới bên ngoài không hề trật tự, đạo đức con người suy đồi.

"Được, vậy chúng ta đi thôi."

"Hiện tại còn rất nóng, nếu đi quận Đông An Hi Thành, đường đi nhất định sẽ rất gian nan".

Thiệu Thắng An sờ sờ đầu cô: "Nhưng nếu đợi khi giảm nhiệt sẽ bỏ lỡ cơ hội chọn chỗ trước nhỉ? Trước đây em đã từng nghĩ tới chuyện sẽ tới đó chỉ là không nói ra thôi đúng không?"

"Đúng vậy. Kể cả không có hỏa hoạn như kia thì ba tháng sau em cũng sẽ đề nghị chúng ta tới Hi Thành." Trong quá khứ, ở căn cứ của người sống sót tuyệt đối là có lợi, nếu như có thể lấy được vị trí tốt thì nơi ở cùng hoàn cảnh sống chắc chắn sẽ rất khá. Nếu mình đến sau mà vẫn muốn có phòng tốt thì sẽ phải trả nhiều "tiền tệ" hơn so với những ngày đầu. “Tiền” ở đây có thể là vàng, đồ trang sức, thực phẩm, nhu yếu phẩm hàng ngày, thuốc men, v.v.

"Ai ngờ đột nhiên tiểu khu bốc cháy, ban nãy lúc nghỉ ngơi em nghĩ rằng nếu đã rời nhà, không bằng tìm đến một nơi để ổn định hẳn, đi tới căn cứ của những người sống sót.”

Trên đời không có thứ gì hoàn hảo cả, muốn chăm chút đầu này thì phải buông lỏng đầu kia, nếu muốn tương lai an ổn thì hiện tại phải chịu khổ, điều này trong lòng Thiệu Thịnh An rất rõ.

"Con người không thể mãi sung túc đủ đầy, tạm thời khổ cực đổi lấy tương lai an ổn, tất thảy nỗ lực đều trở nên đáng giá.”

"Nếu chúng ta quyết định tới đó vậy phải điều chỉnh lịch trình của mình trước." Kiều Thanh Thanh có kinh nghiệm ra ngoài trong thời tiết nóng bức: "Thời điểm thích hợp nhất để di chuyển là sau khi mặt trời lặn ngày hôm trước và trước khi mặt trời xuống núi vào ngày hôm sau. Trước khi mặt trời lặn nhiệt độ cao giảm bớt, chúng ta nên ra ngoài vào ban ngày, để giảm thiểu sự đe dọa của nhiệt độ cao và ánh sáng mặt trời, mọi người cần mặc quần áo bảo hộ để chống ô nhiễm trên đường, tốt nhất là không nên để bị bệnh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận