Thiên Tai Càn Quét

Chương 525: Vô Đề

Chương 525: Vô Đề

Tất nhiên là con gái như vậy vẫn rất xinh đẹp nhưng Kiều Tụng Chi muốn ở dưới ánh nắng mặt trời vẫn được nhìn thấy mái tóc dài của con gái. Con gái có thể thoải mái tết tóc, buộc tóc rồi uốn tóc, muốn làm đẹp thế nào cũng được chứ không cần phải nghĩ đến việc tóc dài sẽ khó chạy nạn.

“Để con lấy máy sấy tóc ra.”

“Không cần đâu, để mẹ lau cho con, con ngủ đi.”

Cơn buồn ngủ ập đến, Kiều Thanh Thanh nghĩ vẫn nên lấy máy sấy tóc ra, như vậy mọi người đều có thể nhanh chóng nghỉ ngơi hồi phục sức khỏe. Nghĩ vậy nhưng giây tiếp theo cô đã ngủ mất. Kiều Tụng Chi nhẹ nhàng lau qua cục sưng sau đầu cô, ánh mắt tràn đầy lo lắng.

Trận mưa lớn từ trên trời trút xuống, tạo thành đống đổ nát trên mặt đất, loài người mất đi nơi để nghỉ chân.

Từ sau khi lốc xoáy và sấm sét xảy ra thì những người may mắn sống sót đã cố gắng thu nhặt tích góp các loại vật tư tài sản, dựa vào đống hoang tàn xây dựng lại từng chỗ trú mưa mới.

Trong một nơi trú mưa đơn giản được làm từ những toa xe rỉ sét, có một lều vải rách nát và những đồ lặt vặt khác, xuất hiện một người phụ nữ đang nằm hấp hối. Cô ấy ôm trong người một đứa trẻ khoảng ba bốn tuổi, đứa trẻ nằm yên trên người cô ấy không động đậy, không biết từ khi nào mà cơ thể đã bị lạnh nhưng người phụ nữ đã bị sốt cao, toàn bộ suy nghĩ đều rất hỗn loạn. Cô ấy vẫn ôm con mình như bản năng, giống như hôm trời có lốc xoáy vậy, cô ấy không thể buông tay con của mình.

“Tú Chân, tôi về rồi đây, cuối cùng tôi cũng tìm thấy đồ ăn. Cô xem, đây là đồ hộp của quân đội, còn có hai túi dụng cụ khẩn cấp, tôi còn tìm được thuốc ở bên trong hai túi dụng cụ khẩn cấp khác nữa.” Một thanh niên đội mưa chạy nhanh về phía lều trú mưa. Cả người anh ta ướt đẫm, dáng vẻ ướt như chuột lột nhưng tinh thần trên người anh rất hăng hái. Anh ta tìm được đồ để cứu mạng, Tú Chân và con có thể sống sót rồi.

Không có ai đáp lại lời của anh ta, sắc mắt của anh ta thay đổi, anh ta vội vàng lao tới: “Tú Chân!” Anh ta đụng phải cơ thể lạnh như băng của đứa bé, mắt anh ta trợn lên: “Tiểu Dương, Tiểu Dương.”

Bên ngoài lều vang lên âm thanh nước chảy nhưng người thanh niên này đã không còn để tâm đến nữa. Anh ta đau buồn khóc không thành tiếng nhưng người vợ đang sốt cao mê man vẫn cần anh ta chăm sóc. Anh ta chỉ có thể nén lại nỗi đau, mở túi dụng cụ khẩn cấp ra, lấy thuốc ra cho vợ uống.

Tiếng nước chảy càng ngày càng gần, sau đó dừng lại.

“Địa hình ở đây cao hơn một chút, chúng ta nghỉ ngơi ở đây một lát đi.” Giọng nói nặng nề của Thiệu Thịnh An từ chiếc mặt nạ trong suốt không thấm nước trong áo mưa truyền tới. Ba Thiệu được anh dìu ho khan hai tiếng rồi gật đầu.

Thiệu Thịnh An liền đỡ ba Thiệu vào một góc, dìu ông đi lên tránh vết tích của đống đổ nát. Ba Thiệu tự di chuyển một chút, vẫn còn một chân là động đậy được, trong lòng anh nặng xuống.

Chân của ba bị thương, theo lý thì tốt nhất là không nên di chuyển, nhưng đây là tình huống bắt buộc.

Lốc xoáy ngày hôm đó đã cuốn hết tất cả đi, anh cũng thất lạc với ba mẹ, đè nén nỗi sợ lốc xoáy và sấm sét, Thiệu Thịnh An lội nước đi tìm ba mẹ. Tìm mấy giờ đồng hồ thì mới tìm thấy ba đang ôm chặt một thân cây khô, nhưng không thấy tung tích của mẹ đâu, tìm thế nào cũng không thấy. Chờ khi ba không chống đỡ nổi mà ngã xuống nước thì anh mới biết thì ra ba lừa gạt anh là ông không bị thương, nhưng thật ra chỉ là kiên cường chịu đựng mà thôi. Bọn họ rơi xuống chỗ đất có địa hình thấp nên nước ngập phải đến eo. Vất vả lắm mới tìm được một đống đổ nát để leo lên, được hai ngày thì đống đổ nát đó lại bị ngập nước. Không còn cách nào khác, anh chỉ có thể đưa ba đi tiếp, tìm một nơi khác để trú mưa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận