Thiên Tai Càn Quét

Chương 223: Vô Đề

Chương 223: Vô Đề

Bị chửi cho một trận, Lâm Đức Tuấn mới không tình nguyện khom lưng đưa tay, hai người hợp lực dời tảng đá ra.

"Ba, sao lại ba lại để đồ trong ao, khó tìm thật đấy."

Hòn đá được di chuyển ra, chỉ cần cầm đèn pin nhìn bùn đầy ao, Lâm Đức Tuấn lại không vui.

"Lúc đó ở đâu cũng tích nước, chỉ có ao mới an toàn, tên trộm dù có trộm thế nào cũng không trộm được trong ao." Lâm Minh Dũng đắc ý với phương án này, ông ta mặc quần áo lặn đặc biệt tiến vào hồ bơi, ngày đó ông ta đã giấu giấu rương kho báu vào sâu trong ao, cất giữ an toàn. Cậu con trai nhìn bùn trước mắt thì phát sầu, nhưng ông ta lại rất vui vẻ, bùn sâu mới tốt, lúc này mới không có ai đến đào. Trong trận lụt và băng tuyết, người nhái lặn phổ biến, họ đào đông đào tây, sục sạo từ chỗ này tới chỗ khác, ông ta sợ những thứ dưới ao bị đào lên.

"Đừng nói mấy câu vô nghĩa nữa, giúp tao đào nhanh lên, thừa dịp trời tối không ai chú ý tới, đào xong chúng ta nhanh chóng rời đi."

Kết quả đào hơn một giờ, về cơ bản đã đào cái ao nhỏ ở sân sau biệt thự này lên trời, mà vẫn không tìm được mục tiêu.

“Ba có nhớ lầm không, hay là không phải chôn ở chỗ này.”

"Tao vẫn chưa hồ đồ." Sắc mặt Lâm Minh Dũng tái xanh, sắc trời oi bức, trong quần áo bảo hộ ông ta đã sớm mồ hôi đầm đìa, người cũng bị buồn bực đến có chút choáng váng, nhưng ông ta cắn cắn đầu lưỡi mạnh mẽ xốc lại tinh thần: "Tiếp tục đào, đào xuống thêm nửa mét."

“Ôi ba ơi, thật sự con mệt mỏi lắm rồi!

“Tao so với mày còn mệt hơn, Lâm Đức Tuấn, chuyện này liên quan đến tương lai nhà họ Lâm chúng ta, có oán giận gì thì mày cũng nuốt vào trong bụng cho tao.”

Lại qua một giờ nữa vẫn không đào được gì cả. Lâm Đức Tuấn chưa từng làm công việc thể lực gì nên mệt mỏi đến mức ngồi bịch trên mặt đất, muốn nhúc nhích cũng không nhúc nhích được. Trạng thái của Lâm Minh Dũng rất không tốt, ông ta không chỉ thân thể mệt mỏi, nội tâm còn có ngọn lửa hừng hực đang thiêu đốt, mệt nhọc và phẫn nộ làm cho hô hấp của ông ta trở nên dồn dập, ánh mắt đỏ bừng.

Đồ trang sức vàng của ông ta đâu?

Ai đã ăn cắp kho báu của ông ta.

Về đến nhà đã là nửa đêm, trên đường còn gặp phải cướp bóc, Lâm Minh Dũng tâm trạng không tốt, thẳng tay lấy súng ra cảnh cáo, thành công dọa lui tên cướp.

"Vất vả rồi, tôi làm chút canh bách hợp ngọt, đã để nguội, tôi múc cho ông một chén nhé." Vu Mạn Thục háo hức giúp ông ta cởi quần áo phòng hộ. Lâm Minh Dũng không nói gì, bà ta cũng không để ý, cho đến khi mặt nạ cởi ra bà ta mới nhìn thấy sắc mặt lâm Minh Dũng vô cùng tồi tệ, một loại dự cảm không tốt nổi lên trong lòng.

Bà ta bảo con trai đi tắm thay quần áo, tạm thời không hỏi nhiều, trước tiên hầu hạ Lâm Minh Dũng tắm rửa.

"Quá xa xỉ, lãng phí nhiều nước."

"Ông mệt mỏi một ngày rồi, tắm rửa thôi có gì mà xa xỉ, ông chính là trụ cột trong nhà, chúng ta dùng ít đi chút nước cũng phải cho ông tắm rửa thoải mái."

Sắc mặt Lâm Minh Dũng rốt cuộc cũng chuyển biến khá khẩm hơn, trong quá trình tắm rửa, ông ta trầm giọng nói kết quả hôm nay.

"Không còn gì nữa bị ai lấy đi rồi sao?" Tâm tình Vu Mạn Thục cũng trở nên tồi tệ.

“Nếu tôi mà biết đã sớm cầm súng đi qua đoạt về, chỉ là không biết là con mắt tên khốn nào tinh tường như vậy.”

"Vậy thì phải làm sao bây giờ, tin tức bên kia của anh trai tôi có tám phần là sự thật, căn cứ người sống sót đang chuẩn bị xây dựng, chờ quân đội thu nạp nhân viên tốt sẽ bắt đầu di cư, nếu chúng ta không theo kịp đợt này, sau này muốn di cư cũng khá khó khăn, người nhìn chằm chằm chức vị tương lai của căn cứ cũng không ít, anh trai tôi trước kia cũng phải làm lại từ đầu, chúng ta không thể chỉ trông cậy vào anh ấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận