Thiên Tai Càn Quét

Chương 566: Vô Đề

Chương 566: Vô Đề

Thiệu Thịnh An ghi lại từng cái, trong lòng hiểu rõ.

"Được, sau này anh sẽ nhận việc. Anh và anh trai đi đánh cá, chân ba còn chưa khỏi, anh không muốn ông xuống nước, ông muốn trồng trọt thì để cho ông trồng, em và mẹ mấy người nên nghỉ ngơi nhiều hơn, chăm tốt thân thể mới quan trọng, nuôi vịt nuôi gà gì đó không cần vội.”

Kiều Thanh Thanh nghe xong thì cười: "Em và mẹ đã nói xong rồi, tối nay sẽ mở lồng ấp trứng.”

Thiệu Thịnh An bất đắc dĩ, sao lại sốt ruột như vậy. Nghĩ lại, tính cách của ba mẹ cùng vợ mình không giống nhau, nhưng trong chuyện làm việc này rất giống nhau, bọn họ một khắc cũng không rảnh rỗi được. Vì vậy chỉ có thể nói: "Đêm nay em lấy máy phát điện và lồng ấp trứng ra, anh sẽ cài đặt."

Về việc này Kiều Thanh Thanh đương nhiên gật đầu đồng ý.

Bát được rửa sạch, Thiệu Thịnh An nhớ tới bữa cháo phi lê cá này vẫn có chút tiếc nuối. Anh biết Kiều Thanh Thanh khi ăn cháo phi lê cá thích thêm tôm. Thiệu Thịnh An nhỏ giọng nói với Kiều Thanh Thanh: "Biển lớn như vậy, anh sẽ tìm xem có tôm hay không, đến lúc đó làm cháo cá phi lê tôm.”

Câu nói này khiến Kiều Thanh Thanh lộ ra vẻ mặt dịu dàng.

"Ngày mai anh và anh trai tiếp tục đi đánh cá, cố gắng bắt thêm một ít, về sau nơi này nhiều người sẽ không dễ bắt như vậy nữa."

"Ngày mai em cùng anh đi tìm cát." Cô nói chuyện tìm đất sét và cát, cát chắc chắn rất dễ tìm, đất sét có thể tìm được thì càng tốt, không cần sử dụng xi măng trong không gian nữa, thứ kia nên dùng ít một chút.

Thiệu Thịnh An sờ sờ chỗ bị thương trước gáy cô: "Anh đi là được rồi, dưới nước rất lạnh, em đừng đi.”

"Vậy em ở trên bờ tiếp ứng cho các anh, trong không gian có một ít bể nước rỗng vừa lúc nhân cơ hội này đổ đầy nước luôn." Dù có tiết kiệm được gì, thì nước sạch cũng càng sử dụng càng ít, nước trong biển này không nhất thiết phải sạch sẽ, nhưng có nước vẫn tốt hơn là không có nước, khi dùng nghĩ biện pháp lọc khử trùng là được.

Thiệu Thịnh An giật mình: "Là anh sơ suất rồi, mấy khối nước sạch còn đủ dùng không?"

"Đủ dùng, tuy nhiên chờ sau khi chúng ta xác định ở chỗ này, có thể dùng một ít cách vật lý để lọc nước, nước sạch giữ lại sau này dùng." Ví dụ như lúc chạy nạn, khi đó không có thời gian để từ từ lọc nước.

"Đều nghe em sắp xếp, anh luôn không nghĩ chu đáo bằng em được." Thiệu Thịnh An quyết định nhất định phải cẩn thận hơn, trên đầu Thanh Thanh còn có vết thương, quá dốc sức thì không có lợi với thân thể.

Kiều Thanh Thanh vỗ vỗ cánh tay anh, dịu dàng nói: "Anh đang suy nghĩ cái gì vậy, em vui vẻ thu xếp những thứ này, hơn nữa không gian ở trong tay em, một ngón tay vàng lớn như vậy mà em không chăm chút cho nó thì chính là không biết tốt xấu." Mình đối với vật tư trong không gian như lòng bàn tay, không phải là nên sao.

Cô động viên Thiệu Thịnh An: "Anh bắt thêm cá để em tiết kiệm thì em rất vui.”

Thiệu Thịnh An được khích lệ: "Anh nghĩ ra một cách, ngày mai anh sẽ đến thử nghiệm một chút, nếu thành công thì sẽ tốn ít sức lực để bắt được nhiều cá hơn.”

"Có cách gì vậy" Kiều Thanh Thanh hỏi.

Thiệu Thịnh An cười tủm tỉm, lúc anh cười như vậy cực kỳ có tướng phu thê với Kiều Thanh Thanh: "Em lấy một ít thức ăn cho anh, mấy con cá kia tham ăn, vừa rồi bắt được con cá lớn kia, lúc anh đuổi nó vào lưới đánh cá, miệng nó còn cắn một cọng cỏ không buông." Anh lướt qua chiếc nhẫn vàng mà anh nhìn thấy trong bụng cá khi giết cá, Kiều Thanh Thanh cũng không đề cập đến chuyện đó, ủng hộ ý tưởng của anh: "Được rồi, dù sao cũng có không ít thức ăn, không thiếu miếng ăn của Đại Bảo.”

Nói xong, hai vợ chồng đều nở nụ cười.

Kiều Tụng Chi và những người khác ngồi dưới mái hiên để tận hưởng không khí mát mẻ, nhìn Thiệu Thịnh An và Kiều Thanh Thanh đang ngồi xổm trên mặt đất vai kề vai rửa chén cùng nhau với vẻ mặt nhẹ nhõm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận