Thiên Tai Càn Quét

Chương 627: Vô Đề

Chương 627: Vô Đề

Khắp nơi đều là cảnh vật lộn, lưỡi đao sắc bén, cây gỗ mài nhọn, thỉnh thoảng còn có tiếng súng.

Sau cùng, đất liền mang theo vô số máu, oán hận và tuyệt vọng chìm xuống đáy biển.

Ngay trong lúc đó, đất liền dần dần rơi xuống.

Diệp Sơn có địa thế cao nhất cuối cùng đã bị chìm.

Đàm Kiến Lĩnh đã làm xong việc chuẩn bị rời khỏi, ôm bình tro cốt của thị trưởng La, bị kéo lên chiếc thuyền gỗ cuối cùng.

Anh ta nhìn mọi thứ ầm vang rơi xuống, nước mắt rơi xuống chiếc bình.

Đuổi kịp đội tàu Thang Châu là chuyện hai ngày sau đó.

"Đó là du thuyền của đội tàu Thang Châu." Lưu Chấn ngạc nhiên hô lên.

Đám người lập tức chạy tới khua nhanh mái chèo.

Đến khi đến gần một chút, Kiều Thanh Thanh mới nhìn rõ thuyền gỗ và người sống sót trong nước.

Thuyền nhỏ của bọn họ chậm rãi đến gần, Kiều Thanh Thanh thả ống nhòm xuống, sắc mặt nghiêm túc.

"Thanh Thanh." Thiệu Thịnh An gọi cô.

Cô thu tầm mắt lại nhìn anh, khó khăn nói: "Em không nhìn thấy đất liền."

Không thấy đội xe, nhưng cô nhìn thấy mấy gương mặt quen thuộc trên thuyền, đó là người chạy trốn đầu tiên theo đội xe. Lúc cô đi làm ở tổ chữa bệnh có gặp những người kia, tới nói chuyện một phen, bị dẫn lên thuyền. Sau đó cô và bác sĩ Đàm nói chuyện mấy câu, đây không phải chuyện bí mật gì. Bác sĩ Đàm nói với cô, đội tàu không thể tiếp nhận nhiều người như thế, đành phải từ chối, cho dù đối phương đưa ra điều kiện gì cũng vô dụng. Sau đó, Kiều Thanh Thanh thường thấy xe của bọn họ chở đầy gỗ về, xem ra chắc là tìm được rừng cây rậm rạp. Khi trại của đội xe rút lui đầu tiên, Kiều Thanh Thanh còn thấy trên mui xe của bọn họ chở thuyền gỗ, một xe một thuyền, hình ảnh vô cùng chấn động.

Mà bây giờ những người kia đã đi lên thuyền, vậy xe đâu!

Chắc chắn đã ngập trong nước hết cả. Song, thật sự hơi kì lạ, Kiều Thanh Thanh phát hiện bầu không khí giữa những người kia không tốt lắm, hình như đang cãi nhau. Cô liếc nhìn mấy lần, phát hiện hình như số lượng thuyền gỗ và đội xe không khớp nhau, bọn họ không chỉ có những chiếc thuyền này mới đúng.

Kiều Thanh Thanh không nghĩ tiếp, dù sao chuyện không liên quan đến cô. Cô nói thêm: "Em còn thấy những người kia trong trại của đội xe, không thấy xe của bọn họ nữa."

Tống Tam Hà mượn ống nhòm nhìn một phen, sắc mặt nặng nề: "Xem ra nơi này là điểm cuối cùng rồi, đất liền nơi chúng ta ở là nơi cuối cùng."

Tăng Quang Vũ ngước nhìn thuyền, cô ta không tin đây là thuyền tới từ Thang Châu. Thang Châu xa như thế, sao lại xuất hiện ở đây.

Mấy ngày nay, Kiều Thanh Thanh đã hỏi cô ta về tình hình ở Nam Bình. Tăng Quang Vũ nói vào lúc động đất, sau đó có sóng thần, căn cứ đã hoàn toàn sụp đổ, mọi người tự lo cho bản thân. Sau đó, cô ta đào chỗ trũng, dựa vào việc bắt cá mà sống. May mắn còn tìm được mảng bèo lớn, thứ kia lớn nhanh, ăn cũng không ăn hết. Mặc dù mùi vị không ngon nhưng vì sống sót nên bắt buộc phải ăn. Ban đầu, người sống cùng nhau không nhiều, đến khi nhiệt độ cao hơn, người nhiều hơn, trong đó có quân nhân ở căn cứ Nam Bình. Những quân nhân kia thu nhận người sống sót, mọi người sống cùng nhau, thời gian qua cố gắng cũng sống được.

"Đúng là thuyền à?" Tăng Quang Vũ thì thào: "Vẫn là mọi người may mắn gặp được đội tàu, nếu như chúng ta biết tin tức lục địa sụp đổ từ sớm thì chắc chắn sẽ làm thuyền, làm rất nhiều thuyền."

Lưu Chấn hỏi: "Chẳng phải cô nói bên cô chưa từng gặp cá mập sao, vậy sao không làm thuyền đi nghe ngóng tin tức. Các cô cứ rụt lại không di chuyển thế à?"

Tăng Quang Vũ cười khổ: "Đúng là không có cá mập, chúng tôi đã làm thuyền rồi, nhưng trong biển có nước xoáy, đi qua mấy lần thuyền đều lật cả, còn có rất nhiều người mất tích. Sau đó, chúng tôi không đi nữa, thuyền đã làm cũng không nhiều chỉ mấy chiếc dùng để đánh bắt cá, không dám đi qua chỗ sâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận