Thiên Tai Càn Quét

Chương 492: Vô Đề

Chương 492: Vô Đề

Thiệu Thịnh Phi nhìn vào mắt người đàn ông, mắng một tiếng "người xấu", sau đó ngồi xổm xuống rút mũi tên từ trên lưng người đàn ông ra. Người đàn ông đau đớn hét một tiếng.

Rút mũi tên của mình ra, Thiệu Thịnh Phi lại rút một mũi tên khác do Kiều Thanh Thanh bắn vào vai người đàn ông: "Em gái, trả cho em này." "Cảm ơn anh cả." Kiều Thanh Thanh nhận mũi tên, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào người đàn ông.

"Cô tha cho tôi đi, tôi không cố ý." Người đàn ông giãy dụa đứng dậy, máu thấm ướt đôi môi khô nứt của hắn, tàn nhẫn trong mắt nhất thời thay thế bằng vẻ cầu xin, nháy mắt đã tỏ ra yếu ớt: "Các người thả tôi, tôi sẽ đi ngay." Đối mặt với sự cầu xin tha thứ của hắn, Kiều Thanh Thanh vẫn thờ ơ. Người này lãnh hai mũi tên, nhưng cả hai đều không phải là vết thương trí mạng, tuy hiện giờ trông hắn có vẻ yếu ớt, nhưng không phải là không có khả năng sống sót.

“Đừng nhúc nhích.” Kiều Thanh Thanh ngăn không cho hắn động đậy, quay đầu lại nói với Kiều Tụng Chi: “Mẹ, có lẽ sau khi chúng ta rời đi vài giờ hắn sẽ chết, nhưng cũng có thể hắn vẫn còn sống, cho nên, con không thể lưu lại tai họa ngầm này." Cô phải tận mắt nhìn thấy đối phương chết, chứ không phải lưu lại một kẻ địch một ngày nào đó lại nhảy ra uy hiếp tính mạng bọn họ. “Anh, anh đừng sợ.” Cô nhìn vào mắt Thiệu Thịnh Phi: "Anh đừng sợ, dù tiếp theo em làm gì anh cũng đừng sợ." Dường như Thiệu Thịnh Phi hiểu được cô định nói cái gì, trợn to hai mắt, nghiêm túc nói với Kiều Thanh Thanh: "Anh thích em gái nhất, em yên tâm, anh sẽ không ghét em."

Cô nghe xong lập tức mỉm cười, sau đó cúi đầu đâm mũi tên vào cổ người đàn ông đang giãy dụa.

Máu từ động mạch chủ bắn tung tóe lên mặt Kiều Thanh Thanh, cũng bắn vào mặt Thiệu Thịnh Phi đang ngồi xổm bên cạnh. Anh ấy giơ tay chạm vào, rồi yên lặng nhìn lòng bàn tay mình.

"Lau, lau đi." Kiều Tụng Chi lấy khăn tắm từ trong ba lô ra lau cho bọn họ.

"Mẹ, không cần lau đâu, vậy là được rồi." Kiều Thanh Thanh rút mũi tên ra, dứt khoát ném trở lại trong giỏ đựng mũi tên, mũi tên máu vẽ ra đường cong màu đỏ, sau đó rơi xuống mặt đất. Cô nắm tay Thiệu Thịnh Phi, hỏi hắn: "Anh sợ à?" Thiệu Thịnh Phi chậm rãi lắc đầu: "Em gái, hắn ta chết rồi đúng không?" Người đàn ông nghiêng đầu, hoàn toàn nhắm mắt lại.

"Vâng."

"Thì ra đây là chết, chảy thật nhiều máu." Hình như hắn nghĩ đến cái gì, Thiệu Thịnh Phi nghĩ đến ba của con lợn con đã chết trong phim hoạt hình, mẹ của em gái Nguyệt Nguyệt đã chết, còn có thi thể trương lên như ngọn núi đã từng nhìn thấy trong nước, một ngôi mộ bị đóng băng nhô lên bên cạnh phòng điện tiểu khu Hoa Thành, pho tượng hắn nhìn thấy vào buổi sáng mấy ngày trước, mặt đất nứt ra, hết người này ngã xuống rồi lại đến người kia ngã xuống, hắn kéo theo em gái và mẹ Kiều liều mạng chạy, hắn không muốn chết, nên dù vô tình giẫm lên tay ai, cũng chưa kịp nói xin lỗi người đó.

Thiệu Thịnh Phi khóc, nước mắt chảy ra từ đôi mắt giống hệt Thiệu Thịnh An. "Phi Phi!" Kiều Tụng Chi lo lắng vỗ vai hắn.

Kiều Thanh Thanh trách mình nhẫn tâm vì sao nhất định phải để Thiệu Thịnh Phi tận mắt chứng kiến cô động thủ, xét về mặt tình cảm cô cũng muốn bảo vệ sự ngây thơ của Thiệu Thịnh Phi. Thiệu Thịnh Phi mới đầu là anh trai chồng cô, sau này cũng trở thành anh trai của cô. Làm sao cô có thể tổn thương anh ấy, nhưng về mặt lý trí cô hiểu rõ, nếu bây giờ không cho anh ấy tận mắt chứng kiến sự khốc liệt của tận thế, đoạn đường sau này có khả năng người khác sẽ để anh ấy nhìn thấy, thậm chí là trải nghiệm.

Cô không hối hận.

Thiệu Thịnh Phi khóc lóc nắm lấy tay Kiều Tùng Chi, sau đó tựa đầu vào vai Kiều Thanh Thanh: "Anh không muốn chết, anh cũng không muốn em gái chết, mọi người đừng chết.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận