Thiên Tai Càn Quét

Chương 411: Vô Đề

Chương 411: Vô Đề

"Ba, ba." Thiệu Thịnh Phi nhảy xuống từ băng ghế sau, hắn đặt chiếc xe đạp trong tay xuống đất, sải bước chạy về phía ông, vừa chạy vừa vẫy tay: "Ba!"

“Ba.” Thiệu Thịnh An quệt một chân xuống, dừng xe lại: “Bọn con đến đón ba.” “Cần gì phải đón ba, ba tự về một mình được.” Ba Thiệu vui vẻ vỗ vỗ đầu của con trai cả, Thiệu Thịnh Phi cúi xuống để ba Thiệu sờ, nghe thấy những lời đó liền nói lớn: “Em trai nói bây giờ trời tối, sẽ có rất nhiều kẻ xấu, vì vậy bọn con phải đến đón ba đi làm về."

Cuộc sống của ba Thiệu và những người khác đã làm việc ổn định trong nhà máy hầu như không có gì thay đổi, dù sao họ cũng đi làm vào ban ngày, trong xưởng có đèn, sau đó tối đến họ lại trở về ký túc xá để ngủ, không quan tâm trời tối hay không.

Bởi vậy, dù đã ra khỏi nhà máy vài trăm mét, bọn họ vẫn không biết tình hình bên ngoài đã khác trước rất nhiều.

Ba Thiệu cười chào hỏi với mấy người công nhân còn lại: "Con trai tôi đến đón tôi, vậy tôi đi trước."

"Tạm biệt anh."

“Tôi biết con anh đến đón rồi, ghen tị chết mất, mau lăn đi.”

Thiệu Thịnh An buộc chặt hành lí của ba Thiệu lên xe, để Thiệu Thịnh Phi chở ba đi, ba người nhanh chóng rời đi trên hai chiếc xe.

Lúc đầu, ba Thiệu không có ý kiến gì, nhưng mười phút sau họ gặp phải bọn cướp, Thiệu Thịnh An dùng nỏ để ép đám cướp rút lui, một tên trong đám cướp bị bắn trúng, để lại vệt máu đỏ tươi trên mặt đất sau khi rút lui. Đến lúc này, ba Thiệu cuối cùng cũng nhận ra tình hình bên ngoài nguy hiểm hơn trước rất nhiều.

"Đội bảo vệ đâu rồi? Đáng ra họ nên xuất hiện chứ.” Ông lo lắng hỏi.

Thiệu Thịnh An nói: "Đội bảo vệ có quá nhiều việc, ba, lần sau ba đến làm việc nhớ mang theo cung.”

“Đương nhiên phải mang, ba nhất định sẽ mang theo, nhưng ba không biết trong nhà máy có được phép mang cung hay không, con quên mất chúng ta phải qua kiểm tra an ninh trước khi vào rồi à?”

"Con vẫn nhớ, đến lúc đó con giúp ba qua hỏi bảo vệ xem có thể cất không, nếu không cũng không sao, bọn con sẽ đến đón ba.”

Ba Thiệu không vui lắm, ông là một người ba, sao có thể để con trai mình làm chuyện nhỏ nhặt này vì mình được? Thật đáng xấu hổ, ông vội vàng nói: "Khi nào quay lại làm việc ba sẽ hỏi sau, ba nghĩ chắc là không thể. Một công nhân ở chỗ ba luôn mang một chiếc rìu đốn củi đến, lần nào đội kiểm tra cũng giữ lại, chỉ trả lại vào ngày nghỉ và ngày lễ thôi. Có lẽ cung tên cũng thế.”

Khi trở về nhà, mẹ Thiệu đã đun nước sôi, ba Thiệu đi tắm rồi thay quần áo, sau đó nhìn thấy cảnh mọi người đều vui vẻ nói chuyện, những âu lo trong lòng ba Thiệu đều tan biến hết, ông cũng nhanh chóng nhập cuộc: “Nào nào nào nào, mọi người mau nhìn ba mang gì về này.”

Tiền lương bao gồm gạo, bột, ngũ cốc, dầu và đồ hộp được sản xuất tại nhà máy. Đồ hộp mà ba Thiệu nhấc lên là đồ mới, Thiệu Thịnh An cầm lên rồi bình thản nhìn vào hộp được dán nhãn "thịt chuột".

Mẹ Thiệu bị "thịt chuột" làm cho giật mình: “Thịt chuột sao?”

“Chắc không phải đâu, làm sao thịt chuột có thể đóng hộp được chứ?” Kiều Tụng Chi cũng lên tiếng với vẻ mặt không thể tin được.

Ba Thiệu lấy được hai hộp thịt, mẹ Thiệu nhặt hộp còn lại và cùng Kiều Tụng Chi nhìn nó, trên thân thực sự có năm chữ thịt chuột đóng hộp được in ngay ngắn.

“Mẹ yên tâm, loại thịt chuột đóng hộp này chắc không phải được chế biến từ thịt chuột cống đâu, phải không ba?” Kiều Thanh Thanh cười hỏi.

Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của họ, ba Thiệu cảm thấy rất mãn nguyện, khi nghe Kiều Thanh Thanh nói toạc ra như vậy, ông không nhịn được mà cười lớn.

“Thanh Thanh thật thông minh, loại chuột này là chuột được nuôi để lấy thịt, điều kiện nuôi rất sạch sẽ, đảm bảo vệ sinh, ba nghe giám đốc phân xưởng nói đây là loại chuột được viện khoa học dày công nghiên cứu .
Bạn cần đăng nhập để bình luận