Thiên Tai Càn Quét

Chương 573: Vô Đề

Chương 573: Vô Đề

Buổi trưa, ba Thiệu trở lại với một thùng gỗ vụn, mẹ Thiệu rời sự chú ý của bà khỏi chiếc ổ hỏi: "Đã gần trưa rồi, tại sao Thịnh An và Phi Phi vẫn chưa quay lại nhỉ?"

Kiều Thanh Thanh nói: "Thịnh An nói với con rằng họ có thể phải đi xa hơn vì vậy buổi trưa có thể sẽ không quay về ăn trưa được. Thịnh An đã mang theo lương khô."

Buổi trưa chỉ có ba người bọn họ ăn cơm, đang ăn cơm thì có người đi tới.

“Có chuyện gì vậy?” Kiều Thanh Thanh đặt bát xuống, lạnh lùng hỏi.

Người tới là một nam một nữ, rất xa lạ, bọn họ tự ý nhìn ngang nhìn dọc rất không lễ phép lại còn muốn mở lều ra xem bên trong có gì. Kiều Thanh Thanh luôn thờ ơ với người ngoài, cô sẽ lịch sự khi người ngoài lịch sự với cô, còn không cô sẽ càng lạnh lùng thờ ơ hơn.

Ánh mắt người đàn ông rơi vào người cô, có chút kinh ngạc.

Người phụ nữ mỉm cười: "Chào chị, chúng tôi mới đến hôm qua, không ngờ ở trại của chị tốt như vậy? Tôi tên Hàn Thiện, còn chị tên là gì?"

Ba Thiệu và những người khác ngừng ăn. Kiều Tụng Chi bắt đầu chạm vào lưng dưới của bà ấy - nơi đặt sẵn một con dao.

Kiều Thanh Thanh đứng dậy, không đáp lại lời chào hỏi của đối phương, cô chỉ nhìn bọn họ.

Nụ cười trên mặt Hàn Thiện cứng ngắc, cố gắng tiếp tục tìm đề tài, trong lúc này ánh mắt của người đàn ông vẫn dán chặt vào người Kiều Thanh Thanh, điều này khiến ba Thiệu rất tức giận. Ông bước nhanh đến chiếc thớt bên cạnh, cầm con dao xắt chả cá lên, chỉ vào người đàn ông: "Anh nhìn cái gì vậy? Có chuyện gì cứ nói, còn không có gì thì cút ra khỏi đây."

Lúc này sắc mặt người đàn ông mới thay đổi, mở miệng mắng: "Lão già kia ông ồn ào cái gì chứ?"

Kiều Thanh Thanh nhíu mày, cầm đũa trên bàn ném ra ngoài. Đôi đũa không sắc, nhưng cách Kiều Thanh Thanh đã ném chiếc đũa giống hệt cách phi tiêu thường thấy trên TV, thấy chiếc đũa đâm về phía mình, người đàn ông nhanh chóng lùi lại.

Người đàn ông cúi đầu, nhìn thấy đầu đũa cắm xuống đất, trong lòng cảm thấy ớn lạnh, đây không phải đũa mà là dao thật. Hắn vừa ngẩng đầu lên thì thấy Kiều Thanh Thanh đã cầm lấy cung nỏ nhắm vào hắn.

"Anh có nghe ba tôi nói gì không, cút ra ngoài." Kiều Thanh Thanh nói.

Một tai nạn như vậy xảy ra chỉ trong vài giây, nụ cười trên khuôn mặt của Hàn Thiện biến dạng, cô ta không thể không vội vàng kéo người đàn ông đi.

Sau khi trở lại doanh trại, người đàn ông sờ trán, trên trán đã lấm tấm một tầng mồ hôi, hắn không biết là do nắng hay do sợ hãi mà đổ mồ hôi lạnh.

"Cậu đi điều tra thế nào rồi?"

Người đang nói chính là ông chủ của họ, dáng người cao gầy với đôi mắt sắc sảo.

"Không dễ khiêu khích, chỉ một chút đã bùng nổ." Lúc này, người đàn ông trông không còn dâm đãng như trước, hắn tự rót cho mình một ly nước, một hơi uống cạn, phun ra một hơi hài lòng. Đây thực sự là một nơi tốt, có thể uống bao nhiêu nước cũng được.

“Buổi sáng hai thanh niên ra ngoài câu cá, chỉ còn lại hai bà lão, một người đàn ông và một cô gái trẻ, đều là thân thể lợi hại.” Hôm nay đi thăm dò hắn cố tình tỏ ra bộ mặt háo sắc nếu đối phương giả vờ không nhìn thấy, điều đó có nghĩa là doanh trại đối phương không có đồ vật gì để lo lắng. Nếu đối phương không vui, như vậy cũng có nghĩa nhà này có chút vật tư, giống như hôm nay, họ hoàn toàn là một quả hồng cứng, nhất định sẽ không dễ dàng đối phó.

Ông chủ nhìn Hàn Thiện.

Hàn Thiện ngay lập tức thêm vào một số chi tiết, bao gồm ba Thiệu cầm lấy một con dao làm bếp, Kiều Tụng Chi nghi ngờ chạm vào thắt lưng của bà ấy để chuẩn bị vũ khí và Kiều Thanh Thanh sử dụng đũa làm vũ khí bí ẩn, cô còn có sẵn cung nỏ.

“Xem ra cuộc sống rất sung túc, buổi trưa còn có cơm ăn.” Giọng điệu của cô ta có chút tiếc nuối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận