Thiên Tai Càn Quét

Chương 647: Vô Đề

Chương 647: Vô Đề

Điều khiến Kiều Thanh Thanh cảm thấy thú vị chính là gà con cũng biết bơi.

Thiệu Thịnh Phi cao hứng tuyên bố: "Gà con cũng học bơi."

Gà con chết không ít, phần lớn đều là chết đuối, nên dường như những chú gà con còn sống học bơi cũng không phải chuyện kỳ quái.

"Này, anh chọn kỹ và rửa sạch rồi." Thiệu Thịnh An đưa rau biển cho Kiều Thanh Thanh, hỏi cô: "Đủ gạo chứ?"

"Đủ rồi, gạo ngâm qua nước phải ăn sớm, chứ không thì sẽ hỏng mất, đợi chút nữa rồi chia cho hội Tống Tam Hà và Chiêu Vân."

"Được."

Có cháo để ăn thật sự khiến người ta bất ngờ và vui sướng. Đã lâu rồi họ không được ăn cơm. Mọi người vừa ăn vừa trân trọng nồi cháo hải sản nhiều thịt cá hơn cháo, bầu không khí dường như cũng trở nên vui vẻ hơn.

Kiều Thanh Thanh cũng không biết không gian của cô có bị bại lộ hay không. Về thiết bị lặn, Thiệu Thịnh An nói, lúc đi đón nhóm Kiều Tụng Chi, anh đã lấy nó từ trên thuyền Thang Châu; thoạt nhìn nhóm Tống Tam Hà, đặc biệt là Tống Tam Hà, cô không thấy có gì đáng nghi cả.

Nhưng mấy ngày nay họ vẫn sống cùng một chỗ, tuy rằng cuộc sống của gia đình Kiều Thanh Thanh có nếp ăn uống sinh hoạt giống nhau, cùng lắm là dùng nhiều hơn người khác một chút gạo, lon, bật lửa nến, kim chỉ, kính viễn vọng, thuốc nhỏ mắt và một chút thuốc chống viêm không đáng kể, nhưng đều là dùng để sống qua ngày.

Tai họa liên tiếp ập xuống, thứ mà những người sống sót thiếu chính là những nhu yếu phẩm sống qua ngày không đáng kể, vụn vặt này, nhưng lúc cần dùng thì lại không có.

Không có, căn bản là không có cách nào đi tìm.

Gia đình Kiều Thanh Thanh lại chẳng phải doanh trại to lớn thoạt nhìn là biết có đầy đủ vật tư, họ chỉ là một gia đình bình thường may mắn sống sót trong cơn đại nạn mà thôi, sao có thể không thiếu thứ gì cho được?

Đương nhiên rồi, chắc chắn là có ai đó may mắn, mỗi lần chạy trốn lại trông coi đồ đạc, nhưng Tống Tam Hà vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.

Có điều anh ta là người lòng dạ chính trực, việc quan sát và suy nghĩ kĩ càng như vậy chỉ là thói quen khi đối mặt với chuyện chưa biết rõ. Nếu đã không có cách nào tìm được đại đội, đồng đội chỉ còn lại một mình Lưu Chấn, anh ta còn lớn tuổi hơn Lưu Chấn, tính cách cũng cẩn thận hơn Lưu Chấn nên phải gánh vác trách nhiệm. Có bao nhiêu nhân lực, bao nhiêu tinh lực thì làm bấy nhiêu, hai người họ cũng chỉ có thể quan tâm, chăm sóc số ít kẻ may mắn sống sót. Sau khi kết đồng minh với gia đình Kiều Thanh Thanh, họ hợp tác với nhau rất tốt nên Tống Tam Hà thôi quan sát gia đình Kiều Thanh Thanh, cũng giả bộ như không biết, không để ý bất cứ chuyện gì, không truy đuổi đến cùng nữa.

Lúc anh ta và đồng đội đi đến một nơi xa hơn, thuận tiện hơn, người đồng đội kia thắc mắc: "Sao chị Kiều lại tốt số thế nhỉ? Thật sự có thể mượn được mấy thiết bị lặn của hạm đội Thang Châu, còn có nhiều bình dưỡng khí như thế nữa." Chỉ có một điều kì lạ, nếu vợ chồng Kiều Thanh Thanh có máu mặt trong hạm đội Thang Châu như vậy, thì đương nhiên đã lên thuyền từ lâu rồi. Sau cơn mưa lửa, những con thuyền lớn nhỏ, thuyền gỗ tự đóng đều bị thiêu rụi chẳng khác gì nhau, nhưng trước đó, hạm đội Thang Châu lại đi tới trong sự mong mỏi của mọi người.

Nhưng Tống Tam Hà không để bản thân sa đà vào suy nghĩ này, đồng đội nói ra nghi ngờ, anh ta còn gạt đi. Bây giờ sinh tồn mới là chuyện quan trọng nhất, hầu như chẳng người nào đủ sức lực suy nghĩ quá nhiều. Tống Tam Hà vừa ngắt lời, người đồng đội cũng không nghĩ nhiều nữa.

Ai cũng có bí mật của riêng mình. Tống Tam Hà nghĩ, chỉ cần không nguy hại đến sự an toàn và tính mạng của bản thân, thì bản thân mình phải tôn trọng bí mật đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận