Thiên Tai Càn Quét

Chương 437: Vô Đề

Chương 437: Vô Đề

Cô lập tức mở hai mắt, người gọi ở bên ngoài chính là đồng nghiệp của cô, cô hét to ra ngoài: “Chị có” sau đó thay quần áo xuống giường. “Chị Thanh, chị Manh bị thương rồi, chảy rất nhiều máu, chị có thể đi cùng em giúp chị ấy không?” Tiểu Bằng ở bên ngoài gấp gáp gọi cô.

Kiều Thanh Thanh bước chân khựng lại nhưng vẫn mở cửa phòng. Trên cổ Tiểu Bằng có đeo chiếc đèn pin, ánh đèn liên tục nhấp nháy, trên lưng cõng Triệu Manh, dáng vẻ lo lắng và bất an. Thấy cửa được mở ra, mắt anh ấy sáng lên: “Chị Thanh nhanh nhanh cứu người đi!”

“Nhỏ tiếng một chút, những người ca đêm ở ký túc vẫn còn đang ngủ đấy.” Kiều Thanh Thanh nói.

Tiểu Bằng biết mình đã làm sai, thấy hổ thẹn, Kiều Thanh Thanh cho anh ấy vào, cô mở chiếc đèn được gắn ở trên tường, toàn bộ ký túc đều được thắp sáng, tình hình của Trịnh Manh cũng hiện rõ ở trước mặt cô.

Trịnh Manh đã mất đi ý thức, trên lưng có vũng máu lớn, tay chân lạnh toát có thể biết được cô ta đã mất rất nhiều máu.

“Để cậu ấy nằm lên bàn, trừ ở trên lưng còn bị thương ở chỗ nào khác không?” Hai cái bàn được ghép vào với nhau, đó là cái giường bệnh Kiều Thanh Thanh thường dùng.

“Chắc không, không có đâu.” Tiểu Bằng đặt Triệu Manh lên trên, vừa đặt xuống cô ta đã kêu lên một tiếng đau đớn, vết thương trên lưng chảy ra rất nhiều máu, làm cho Tiểu Bằng sợ hãi nhảy dựng lên: “Em ,em…”

“Em qua chỗ nhà ăn lấy chút nước nóng qua đây, nhanh lên đi.” Kiều Thanh Thanh bình tĩnh ra lệnh Tiểu Manh nhanh chóng đi đun nước.

“Đóng cửa lại đi.”

“Vâng, vâng.”

Tiểu Bằng chạy rất nhanh đi quay lại đun nước, phanh lại trước cửa, gõ cửa: “Chị Thanh, nước nóng tới rồi.”

“ Mang vào đây đi.”

Tiểu Bằng đi vào không dám nhìn lung tung, đặt nước nóng ở trên ghế. “Em đi tìm một bộ quần áo qua đây, đợi lúc nữa chị sẽ thay cho cậu ấy.” Qua một lát, Tiểu Bằng lấy một bộ quần áo sạch ở phòng ký túc của cô ta đến, đặt ở phía bên ngoài.

Kiều Thanh Thanh rạch quần áo của Trịnh Manh ra, ở trên lưng cô ta nhìn thấy một vết dao dài và sâu, quyết định làm sạch vết thương trước sau đó cầm máu cho cô ta.

Mấy năm nay Kiều Thanh Thanh đã dày công tôi luyện cách xử lí các vết thương ngoài, cô dọn dẹp mọi thứ xong thì gọi anh ấy vào hỏi rõ tình hình. “Chị không biết thứ gì đã gây ra vết thương này, không biết có bị rỉ sét không, đợi cậu ấy tỉnh lại rồi em hỏi là tốt nhất, để đảm bảo an toàn có thể đến bệnh viện để tiêm uốn ván.” Nói xong Kiều Thanh Thanh giới thiệu chi tiết về tình hình thuốc men vật tư hôm nay đã sử dụng, cuối cùng chốt lại một câu: “Cậu ấy là do em đưa tới, đây là giá cả ưu đãi cho viện phí dành cho đồng nghiệp, 2,5kg thức ăn.”

Tiều Bằng có chút bối rối nhưng anh ấy cũng biết giá này đã là quá rẻ, đừng nói đến tiền chữa trị chỉ cần nói tới miếng gạc cùng chỉ khâu là rất đắt rồi, chị Manh Manh bị thương nặng như vậy, phải tốn rất nhiều gạc, đi ra bên ngoài tìm các bác sĩ khác chữa trị thì mười cân thức ăn cũng không đủ nữa. Chị Thanh nể tình đồng nghiệp nên lấy phí rất rẻ, vậy nên lúc thấy chị Manh bị thương thì phản ứng đầu tiền của cậu ấy là đưa cô ta lại tiểu đội để chị Thanh chữa trị. “Em vừa đưa hết tiền lương về cho nhà rồi, bây giờ em không có gì. Chị Thanh đợi em một chút, em chạy về nhà lấy cho chị.”

“Không cần vội vàng, đợi khi em nghỉ phép xong rồi đưa lại cho chị cũng được, giờ đưa cậu ấy đi về đi.” Kiều Thanh Thanh rửa sạch đôi tay của cô. “Dạ dạ, em xin lỗi nha chị Thanh, em làm phiền chị nghỉ ngơi rồi, chị mấy hôm nay đều là trực ca đêm đúng không?”

“Không sau đâu, cứu người là quan trọng mà, trên đường đi nhớ cẩn thận, chú ý vết thương của cậu ấy đừng để nó bị rách ra.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận