Thiên Tai Càn Quét

Chương 325: Vô Đề

Chương 325: Vô Đề

Ba Thiệu xoa tay: “May mà có Thanh Thanh, tôi đã bảo là đọc nhiều sách mới có lợi rồi mà, nhìn đi, mấy năm nay Thanh Thanh học y tốt lắm, rất giỏi.”

Kiều Tụng Chi đang nấu cơm, nghe vậy cười nói: “Nếu giấm trắng có hiệu quả thì hôm tay tôi sẽ cho thêm nhiều giấm hơn. Hôm nay uống canh giấm trứng với rong biển.”

“Bỏ thêm nhiều chút, tôi nhất định cũng phải uống một chén mới được.” Mẹ Thiệu vội nói: “Để tôi giúp bà.”

Giấm trắng trong không gian vẫn còn dự trữ rất nhiều, Kiều Thanh Thanh còn cầm một ít đi phun chỗ khe cửa sổ. Côn trùng trong sương mù không thích chua, sau khi phun giấm trắng, vị chua sẽ khiến chúng nó không muốn tới gần.

Thời gian phòng vệ trong nhà vô cùng buồn tẻ, nhưng người từng trải qua những năm tháng mưa to bão tố trời đông giá rét cùng tiết hè nóng nực, đa số đều chịu cô quạnh rất tốt. Một nhà Kiều Thanh Thanh đều tự tìm chuyện mình thích làm, ba Thiệu tỉ mỉ chăm sóc cây trồng trong nhà, mẹ Thiệu với Kiều Tụng Chi lại bắt đầu làm kẹp tóc, mẹ Thiệu tay nghề không được tốt lắm đang cố gắng luyện tập ở dưới, hiện giờ tay nghề đã vô cùng tốt. Thiệu Thịnh Phi tất nhiên là đang tự chơi, hắn thường xuyên bị nhốt trong nhà không được đi ra ngoài, đặc biệt là sau thiên tai tận thế lại càng không được ra ngoài. Vậy nên với hắn mà nói thì cuộc sống chẳng có gì đặc biệt cả, ngoại trừ việc đồ ăn rất chua ra.

Mắt cá chân bị thương của Thiệu Thịnh An đã khỏi hẳn, Kiều Thanh Thanh đề nghị: “Chúng ta có thể mạo hiểm đi ra ngoài một chuyến.”

“Đi đâu đây?” Thiệu Thịnh An hiếu kỳ.

“Đến chợ phiên bán giấm. Hiện tại số lượng giấm còn chưa đủ, đợi giấm lên men cần thời gian, để cung ứng một lượng lớn giấm cần ít nhất là nửa tháng nữa. Hơn nữa, mấy năm này khí hậu bất thường, sản lượng lương thực giảm, căn cứ hẳn không thể điều động một lượng lương thực lớn trong thời gian ngắn để ủ giấm được. Lương thực quý giá hơn giấm nhưng đối với người có thực lực kinh tế thì, bọn họ có thế gánh được giấm với giá cao, chỉ vì làm cho bản thân an toàn hơn một chút, vậy nên chắc chắn hiện tại có thể bán giấm trắng ra thị trường với giá trên trời.”

Thiệu Thịnh An cảm thấy Kiều Thanh Thanh nói rất có lý: “Bao giờ chúng ta lên đường?"

“Đêm nay.”

Sau khi có sương mù chợ phiên vắng lặng hơn rất nhiều, số ít người bày quầy bán hàng với người đi dạo phố, tất cả đều trang bị đầy đủ, bịt chặt miệng mũi lại. Dù thế nhưng trong chợ phiên vẫn có những tiếng ho liên tiếp truyền ra, làm cho người ta nghe xong mà cảm thấy vô cùng bực bội áp lực.

Lần này bán giấm này, Kiều Thanh Thanh chỉ định làm một lần.

Đối với việc tích trữ hàng hoá, Kiều Thanh Thanh chưa bao giờ ngừng làm việc này. Có lẽ do đời trước không có không gian lại thiếu thốn vật tư đã mang tới sự tiếc nuối và hối hận cực lớn nên đời này việc Kiều Thanh Thanh thích làm nhất chính là tích trữ hàng hoá. Tích trữ hàng hoá mang tới niềm vui gần ngang với việc người nhà bình an đoàn tụ. Trước tận thế trước cô tích trữ rất nhiều giấm trắng, coi như không có sương mù dày đặc thì bình thường giấm trắng cũng là thuốc sát trùng rất tốt. Cô đặt mua trực tiếp từ nhà xưởng, mua hẳn thùng giấm to hai mươi cân, rót giấm vào rồi đậy kín. Cô mua hẳn năm thùng, đến bây giờ mới bóc một thùng, dùng hết một phần hai.

Hiện tại đang đúng vào lúc là giá giấm trắng tăng lên cao nhất, rất thích hợp cho việc đổi giấm trắng để lấy những vật tư khác.

Ở một nơi không người, Kiều Thanh Thanh lấy hai thùng giấm đã chuẩn bị xong ra, đợi sau khi đến chợ phiên hai vợ chồng sẽ bắt đầu đi tìm một cửa hàng có thể mua được hai mươi cân giấm trắng này.

Kiều Thanh Thanh có mục đích đi tìm cái cửa hàng bán thuốc lá với xăng kia, lúc phiên chợ mới bắt đầu vẫn chưa có cửa hàng nào mở cả .
Bạn cần đăng nhập để bình luận