Thiên Tai Càn Quét

Chương 159: Vô Đề

Chương 159: Vô Đề

Lúc rời khỏi nhà người thân của Hồ Nham Hải, Thanh Thanh lấy một vài thứ của Viên Hiểu Văn để làm kỉ niệm.

Một bộ quần áo của cô ấy và một sợi dây chuyền.

Kiều Thanh Thanh cho quần áo và dây chuyền vào trong một chiếc hộp, trong đó còn có tấm ảnh lúc trước của cô và Viên Hiểu Văn, bức thư của Viên Hiểu Văn viết cho cô vào thời học sinh, những món quà sinh nhật đều được Kiều Thanh Thanh đặt vào trong đó, trân trọng và bảo quản nó. Sau đó, trong khoảng thời gian dài Kiều Thanh Thanh luôn gặp ác mộng, trong những cơn ác mộng đó hiện lên thi thể của Viên Hiểu Văn và đường băng nhuốm đầy máu.

Giấc mơ thật lạnh lẽo và tuyệt vọng nhưng may thay bên cạnh cô có người đàn ông ấm áp, Kiều Thanh Thanh bị tỉnh giấc bởi những cơn ác mộng nhưng luôn có bàn tay để kéo cô trở lại bên cạnh.

Thời gian cứ thế tiếp tục trôi, trước giờ chưa từng vì ai mà dừng lại.

Mùa hạ đến rồi, lại là 1 năm băng giá, trên thế giới vẫn còn đang bị bao phủ bởi những lớp băng. Trong 1 năm lạnh giá này, ở bên ngoài nhiệt độ hạ xuống thấp nhất cũng phải lên tới âm 80 độ. Nhiệt độ quá thấp, lúc Kiều Thanh Thanh nhờ người đến lắp máy sưởi, cô đã yêu cầu sản phẩm phải chất lượng tốt nhất, loại máy sưởi đó ở bản địa không có, là Kiều Thanh Thanh đã trả số tiền gấp ba để gửi máy đó từ phía Bắc đến chỗ cô, cái máy ở dưới nhiệt độ âm 60 cũng có thể bật lên. Ngoại trừ nó đắt tiền và phí tiền điện cao thì không có một nhược điểm nào cả.

Đúng là sử dụng điện để sưởi ấm vào mấy ngày này quả thực rất tốn tiền điện và nhiên liệu, nhưng chỉ cần ban đêm có thể ngủ một giấc thật ngon thì mọi thứ đều là xứng đáng.

Những ngày nhiệt độ thấp tới âm 80, máy sưởi không bật lên được, nhà của Kiều Thanh Thanh chỉ có thể làm cách truyền thống là dùng bếp than để sưởi ấm trong nhà. Mỗi tối trước khi ngủ, cô đều kiểm tra tình hình ống thông gió, chỉ sợ cả nhà bị ngộ độc khí CO2.

Điều kiện của nhà cô được tính là rất tốt rồi nhưng sau những ngày lạnh giá như vậy, sáu nhà cô người vẫn bị tê cóng, Thiệu Thành Phi khóc lóc trong đau đớn.

So với cái chết thì bị tê cóng cũng là cái giá để sinh tồn, không đáng kể.

Có nhiều người đã ngủ vĩnh viễn trong màn đêm tối, ở những nghĩa trang tạm thời những quan tài đang chất chồng lên nhau.

Có vài nhà đột nhiên vào một ngày mở không được nữa, hàng xóm chạy đi báo cảnh sát, cảnh sát phá cửa đưa những thi thể bị chết cóng ra ngoài.

Ba đứa cháu nhà bà Vương đều không qua khỏi cái mùa đông lạnh giá này, bệnh tật bị tái phát cuối cùng chết vì bệnh.

Cái chết bèn trở thành bi kịch thường thấy nhất trong lúc đó.

Nền kinh tế bị suy sụp, những công ty bị sụp đổ và phá sản đếm không xuể dẫn tới vô số người bị thất nghiệp, xã hội không ổn định càng ngày càng nghiêm trọng, đội an ninh trên tàu tiếp tế ngày đêm tuần tra cố gắng duy trì an ninh trật tự, trong thế giới hỗn loạn này, mấy năm nay không có bỏ tù chỉ có lao động hoặc bị tử hình.

“Một người đàn ông ở tòa nhà bên cạnh đã bị bắt đào băng, hắn ta đã cưỡng hiếp một cô gái mới có mười mấy tuổi, thật là quá ác độc mà.” Kiều Tụng Chi trong lúc đi đổ rác về nghe thấy tin này.

“Loại người như hắn ta còn cho hắn đi đào băng sao?” Mẹ Thiệu phẫn nộ thay: “Nên thiến hắn ta cho rồi.”

“Đào băng cũng không dễ chịu gì đâu, nghe nói có người liên tục đào bằng mười mấy ngày, ngón chân đều bị đông cứng nhưng vì có thể sống sót đã phải chặt đứt từ đầu gối.” Người què rồi cũng khác gì bị thiến, không có cách nào để làm hại người khác nữa.

“Tại sao đám Thanh Thanh vẫn chưa quay về nhỉ.” Kiều Tụng Chi nghe thấy trong phòng có động tĩnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận