Thiên Tai Càn Quét

Chương 577: Vô Đề

Chương 577: Vô Đề

“Thịnh An, địa hình nơi anh câu cá hôm nay thế nào?” Kiều Thanh Thanh hỏi. Thiệu Thịnh An ngay lập tức hiểu ý của vợ mình, anh lắc đầu tiếc nuối: "Khu phố này là nơi thích hợp nhất để cắm trại. Mặt đất bằng phẳng, không có vết nứt bề mặt lớn và địa hình tương đối cao. Nơi cắm trại của gia đình chúng ta là một sườn dốc nhỏ, dù có bao nhiêu hàng xóm xung quanh đến thì địa thế cũng không cao bằng nhà mình còn địa hình bên đó rất phức tạp, khắp nơi đều có rãnh trũng, nền đất mềm, không giống như bên này ô tô cũng có thể chạy qua, anh đã nhìn thấy rất nhiều người ở bên đó. Đường mòn rất lộn xộn nhưng anh có thể nhận ra có một số người đang tiến về phía chúng ta, chắc là đội cắm trại bên cạnh cũng đã đến đó để thăm dò."

Kiều Thanh Thanh hiểu bọn họ đã tốn rất nhiều công sức mới chọn được nơi này đóng trại, sau khi đến bãi biển, bọn họ đi dạo một hồi lâu mới quyết định chọn nơi này.

Hôm nay Thiệu Thịnh An không đi câu cá, Tống Tam Hà và những người khác đi một mình. Cả gia đình Kiều Thanh Thanh làm cá viên chiên giòn và tôm chiên trong một ngày, mùi thơm bay khắp nơi. Hôm nay Lưu Chấn canh giữ doanh trại, cậu ấy đến nhà và muốn đổi một ít dầu nhưng Thiệu Thịnh An không đáp ứng: "Chúng tôi cũng không có nhiều vì vậy chúng tôi cần phải tiết kiệm một ít."

Lưu Chấn cũng không ép buộc, dù sao những ngày này vật tư rất thiếu thốn, cá đã hết thì có thể bắt được, nhưng dầu đã dùng hết thì rất khó tìm được. Ba Thiệu gieo hạt cải bắp và rau diếp, bắt đầu kiên nhẫn chờ hạt nảy mầm. Thiệu Thịnh Phi đến gặp Kiều Thanh Thanh để xin một ít hạt dưa hấu rồi tiếp tục công việc trồng dưa hấu vĩ đại của mình, hắn đưa ra lời hứa thứ n: "Lần này anh nhất định sẽ trồng được một quả dưa hấu to và ngọt."

Kiều Tụng Chi động viên Thiệu Thịnh Phi bằng một nụ cười, Kiều Thanh Thanh đưa cho hắn một quả cà chua nhỏ. Trái cây sau bữa tối là cà chua nhỏ, sau khi ăn hết nồi này sẽ không còn nữa.

“Ba đi trồng thêm một ít cà chua cùng ớt, con yên tâm, ba có thể lo liệu được.” Ba Thiệu nói.

Ai nấy đều không nghĩ đến thiên tai tiếp theo sẽ đến khi nào, họ chỉ muốn sống tốt cuộc sống phía trước. Nhiều người di chuyển đến đây dọc theo nguồn nước, khu vực ven biển ngày càng trở nên sôi động hơn từng ngày. Kiều Thanh Thanh đã tận mắt chứng kiến một trại của những người mới tới dần được hình thành. Gỗ, bạt, vải vụn, gạch lát vỉa hè, lá cây, thùng vỡ, đầu xe hỏng, dây thừng, ..cái gì có thể dùng được thì dùng để xây nhà, con người như những chú kiến cần cù, tìm kiếm, khuân vác, tích góp từng chút một cho đến khi xây dựng xong một ngôi nhà.

Nhiều người hơn có nghĩa là nhiều xích mích hơn, sau khi tiếp xúc sâu hơn trong khoảng thời gian này, Tống Tam Hà quyết định chuyển trại đến đây vì lý do an toàn và họ trở thành hàng xóm của gia đình Kiều Thanh Thanh. Ngay khi họ di chuyển trại, chỗ trại ban đầu của họ đã bị chiếm giữ bởi những người sống sót mới.

Gia đình Kiều Thanh Thanh hiếm khi tiếp xúc với những người khác ngoài người của Tống Tam Hà, ngay cả những người hàng xóm như Tống Tam Hà cũng không tiếp xúc quá thân mật, mọi người đều rất cảnh giác giữ bí mật lớn nhất của gia đình, kể cả mẹ Thiệu - người có mối quan hệ tốt nhất với Lưu Chấn.

Một tháng trôi qua, nơi này càng ngày càng nổi tiếng, mẻ trứng vịt canh giữ cẩn thận hơn 20 ngày cuối cùng cũng có kết quả tốt đẹp.

“Vịt con nở rồi.” Kiều Tụng Chi kinh ngạc đi ra khỏi chuồng vịt, thông báo tin vui.

Kiều Thanh Thanh đặt đồ vật trong tay xuống, đứng dậy: "Sắp đến giờ rồi, để con xem một chút."

Cả nhà tốn rất nhiều công sức cuối cùng cũng thu được kết quả tốt nhất, cả bốn mươi quả trứng vịt đều nở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận