Thiên Tai Càn Quét

Chương 266: Vô Đề

Chương 266: Vô Đề

“Đều hỏng rồi.” Diệp Trường Thiên nhìn mười lăm hủ mật ong trên bàn, sắc mặt đen như giẻ rách.

Diệp trưởng thôn đang cầm tẩu hút thuốc phiện nhưng bên trong không có thuốc, ông ta chỉ là mê tẩu thuốc, trầm mặc hồi lâu ông ta mới nói: “Căn bản mật ong có thời hạn sử dụng.”

“Mấy tên trộm cũng không có mắt, rõ ràng số mật ong này đều hỏng rồi.” Diệp Trường Thiên về nhà hắn mới phát hiện, hắn còn cho rằng là do vận khí bản thân vận khí không tốt, bị phân cho mật ong hỏng, không ngờ tất cả mọi người đều nhận mật ong bị hỏng.

“Cấp trên không thể cố ý phát đồ vật như vậy cho chúng ta, điều này từ trước đến nay chưa bao giờ có.”

“Cha, con cảm thấy bầu không khí này có chút không đúng, những người tị nạn từ bên ngoài bắt đầu đến thôn chúng ta, con đã nghe ngóng, thôn kế bên cũng đến không ít người, đều ở lại mua đất, còn có những người đến từ Hoa Thành, người thật sự rất nhiều, bọn họ vừa đến Diệp Sơn đã bắt đầu xây dựng chính quyền, dốc lòng muốn chỉnh đốn lại thị trấn.”

“Trường Thiên, thần tiên đánh nhau bách tính chúng ta là người gặp nạn, bây giờ thế cục không tốt, người có thể quản lý hậu cần nhất định là người không đơn giản, lần này chúng là người bình thường, đừng bị cuốn vào trong.”

Diệp Trường Thiên nghe được lớn tiếng nói: “Cha”.

“Trường Thiên lần này con phải nghe cha.”

Diệp Trường Thiên phẫn nộ mà hít thở sâu: “Nhưng thiếu chút nữa Tiểu Nguyệt đã ăn loại mật ong hư hỏng này, con không có cách nào có thể tưởng tượng nếu Tiểu Nguyệt sinh bệnh thì con phải làm sao, con không có cách nào chấp nhận được, cha là trưởng thôn, cha phải lấy đại cục làm trọng, việc này người cha đừng quản, con sẽ quản.” Nói xong đem mật ong đổ vào trong cái túi, hắn vác túi mật ong sải bước đi ra ngoài cửa lớn.

Diệp trưởng thôn hô lên một tiếng nhưng không đuổi theo.

Sau khi ra ngoài, Diệp Trường Thiên đứng ở góc tường, cả người chìm trong bóng tối, rất lâu cũng không nhúc nhích. Hắn đang suy nghĩ, hắn có thể tìm ai cùng nhau làm việc này đây, những gương mặt mỗi người hiện ra trong đầu đều bị hắn lần lượt gạt đi, hình ảnh sau cùng dừng lại là một gương mặt tuấn tú, hắn đã hạ quyết tâm nhờ Thiệu Thịnh An giúp đỡ.

Thiệu Thịnh An cũng giống như Diệp trưởng thôn, không hề muốn nhúng tay vào vũng bùn này.

Diệp Trường Thiên thế mới biết bản thân suy nghĩ liều rồi. Hắn cho rằng gia sản người trong thôn căn bản đều ở đây, nhất định không dám mạo hiểm đắc tội kẻ khác, biết đâu Thiệu Thịnh An với những người tị nạn từ bên ngoài đến càng bốc đồng hơn, nhưng hắn không nghĩ đến, mọi người đều mang gia đình đi xa tránh nạn, trong lòng hy vọng có một cuộc sống ổn định cũng không hề kém với gia đình hắn.

“Mật ong của nhà tôi, trả cho tôi đi.” Thiệu Thịnh An lấy lại mật ong của nhà mình.

Anh nhìn bộ dạng Diệp Trường Thiên mờ mịt mất mát cũng không dễ chịu gì, chỉ nói: “Mặt trời sắp mọc rồi, nhanh về nhà sớm đi.”

Nhìn thấy Diệp Trường Thiên rời đi, Thiệu Thịnh An quay đầu: “Em cảm thấy đây là việc xảy ngoài ý muốn sao?”

Kiều Thanh Thanh thản nhiên nở nụ cười: “Nếu như chỉ là ngoài ý muốn thì tốt, chỉ sợ là không phải, làm gì có kẻ ngu nào có thể làm việc một cách lộ liễu như vậy, nếu như không phải kẻ ngu thì chính là hắn cảm thấy chỗ dựa của mình rất cứng, hoàn toàn không sợ ai hết.”

Thiệu Thịnh An cũng cười: “Vậy anh vẫn hy vọng việc này là ngoài ý muốn thì sẽ tốt hơn, hoặc tệ hơn là một kẻ ngốc cũng được. Chỉ sợ là kẻ có bối cảnh kia lại là một kẻ kém cỏi. Loại người này bình thường rất khó để kéo hắn xuống ngựa. Đổi lại trước kia, anh sẽ đáp ứng thỉnh cầu của Diệp Trường Thiên, nhưng bây giờ anh sẽ không đồng ý. Nói anh nhát gan, sợ phiền phức cũng được, nói anh không có tâm huyết cũng không sao, anh chỉ muốn người trong nhà an ổn sống qua ngày.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận