Thiên Tai Càn Quét

Chương 558: Vô Đề

Chương 558: Vô Đề

Mọi người thể hiện sự hoan nghênh mãnh liệt đối với sự xuất hiện trở lại của Đại Bảo, đầu năm nay người thân đoàn tụ, bạn tốt gặp lại, đều là chuyện vui lớn, cho dù Đại Bảo là lương thực dự trữ, có thể tái hợp sau thảm họa cũng khiến người ta vui sướng.

“Chắc là nó không đói đâu, bụng phồng cả lên rồi này." Kiều Tụng Chi vươn tay thử thăm dò, thấy Đại Bảo không mổ bà ấy, nên bà ấy sờ bụng nó một chút. Kiều Tụng Chi có kinh nghiệm nuôi dưỡng nói như vậy, mẹ Thiệu thở phào nhẹ nhõm, chờ Kiều Tụng Chi ôm Đại Bảo đến gần bà, bà đưa tay sờ sờ lông vũ bóng loáng của nó, cảm động nói: "Đại Bảo còn nhận ra chúng ta, có phải nó đến tìm chúng ta hay không?"

"Đại Bảo thông minh, nhất định là tới tìm chúng ta đó." Ba Thiệu vui vẻ cười ha ha.

Kiều Thanh Thanh cũng sờ soạng hai cái, rõ ràng con gà mái lớn có linh tính này không chỉ thoát khỏi tai họa, mà còn thể sống sót dưới những những cái miệng thèm khát của người sống sót, ngoài việc bảo vệ tính mạng còn tự nuôi mình rất tốt, không hề gầy gò gì cả, còn mập hơn một chút. Cô lấy ra một túi thức ăn cho gà từ không gian, Đại Bảo không mổ rễ cỏ trên mặt đất nữa, sung sướng vỗ cánh chạy về phía thức ăn, mổ từng miếng một.

Chờ sau khi ăn thức ăn xong, Kiều Thanh Thanh cất thức ăn đi, nó lập tức đi theo phía sau bọn họ, không rời đi nửa bước. Có đôi khi ham ăn thân cỏ ven đường nên bị chậm lại, vẫn có thể bay tới bắt kịp tiến độ, Thiệu Thịnh Phi sẽ thở phào nhẹ nhõm: "Anh cứ cho rằng Đại Bảo sẽ chạy mất.”

Thiệu Thịnh An nói: "Nếu chạy cũng không sao, dù sao chúng ta cũng không ăn nó nữa, nó thích đi theo thì đi theo, không đi theo chúng ta cũng không có cách nào cả." Một con gà mái lớn như vậy, bọn họ ăn cũng thấy tiếc.

Đến giữa trưa, gia đình dừng lại để nghỉ ngơi và ăn trưa. Cõng mẹ Thiệu cả buổi sáng, tinh thần Thiệu Thịnh Phi rất tốt, cẩn thận buông mẹ Thiệu xuống, cắn mấy miếng bánh bao rồi đi đùa giỡn với Đại Bảo. Mấy ngày nay ăn rất ngon, trên mặt Thiệu Thịnh An và ông Thiệu có chút thịt, mẹ Thiệu cũng có thể ăn chút đồ tanh phù hợp, vây quanh bàn nhỏ, mọi người ăn cơm trưa dưới ánh mặt trời. Thời tiết nóng ẩm này, Kiều Thanh Thanh muốn ăn chút đồ ăn cay, đổ mồ hôi mới thoải mái, cô hỏi ý kiến mọi người, buổi trưa thì ăn cơm đậu phụ và bánh bao lớn, mẹ Thiệu không thể ăn cay nên cho bà ăn cháo thịt nạc.

Đậu phụ thơm ngon cay trộn vào cơm trắng, một thìa lớn cắn xuống, phần hương vị kia làm người ta xuýt xoa. Kiều Thanh Thanh đầu đầy mồ hôi, rất thỏa mãn. Vì bảo vệ dạ dày, cô cũng không dám cho mọi người uống nước đá, nên lấy ra canh đậu xanh đã nấu trước kia, canh đậu xanh ấm áp càng uống càng thơm, cô uống canh đậu xanh một hơi cạn sạch, cho dù mặt trời chói chang trên không gian, cô vẫn cảm thấy thích ý.

Ăn cơm trưa xong lại nghỉ ngơi thêm một tiếng, Thiệu Thịnh An dùng kính viễn vọng kiểm tra xung quanh, phát hiện đám người Lưu Chấn đi ở phía sau. Anh hiểu rõ, nói chuyện này với Kiều Thanh Thanh.

"Bọn họ có thể cùng nhau đi là quá tốt rồi, dù sao chỗ đó sắp không có nước." Kiều Thanh Thanh cũng có một số lo lắng, nói suy đoán mơ hồ của mình cho Thiệu Thịnh An biết: "Trận động đất khiến các vùng đất di chuyển, em sợ không chỉ là vùng biển của xã khu Bình Sam thôi đâu. Mặc dù nói một nhà chúng ta có thể sống rất tốt, nhưng hoàn cảnh khắc nghiệt, chúng ta cũng không có cách chỉ sống một mình.”

Thiệu Thịnh An đăm chiêu: "Anh lo mặt đất bị chia thành nhiều khối, tình huống xấu nhất là, bây giờ chúng ta đang ở trên một hòn đảo cô đơn, quân lực của Diệp Sơn không thể bận tâm, đến lúc đó mất đi quản thúc và trật tự, có thế lực hoặc đoàn thể chiếm núi làm vua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận