Thiên Tai Càn Quét

Chương 137: Vô Đề

Chương 137: Vô Đề

Hiệu quả Kiều Thanh Thanh tự học Trung y rất cao, cô nhanh chóng đưa sách ra.

Thời tiết quá lạnh, mặc dù không có tuyết rơi nhưng là lạnh khô. Nhưng cái nhiệt độ âm năm mươi này quả thực là không chịu nổi nữa. Mặt đất trơn bóng, không cẩn thận thì sẽ ngã ngay. Ba ngày sau lúc ba Thiệu đi xuống lầu vứt rác đã bị trượt ngã, không đứng lên nổi. Cũng may gặp được Trần Bính Cương cũng xuống dưới vứt rác, ông ta vội vàng quay về gọi người, Thiệu Thịnh An lập tức xuống dưới cõng ba Thiệu lên.

“Ông cảm thấy sao rồi?” Mẹ Thiệu vội vàng vây quanh, Thiệu Thịnh Phi cũng lo lắng đi theo sao, hai tay siết chặt vào nhau, mắt đỏ lên.

Kiều Tụng Chi bảo mẹ Thiệu đi trông coi Thiệu Thịnh Phi: “Đừng để con nó sợ.” Sau đó bà quay đầu hỏi Kiều Thanh Thanh: “Đã biết bị thương ở đâu chưa?”

Kiều Thanh Thanh sờ mắt cá chân của ba Thiệu, cẩn thận hỏi.

“Không đau. A a, chỗ này đau!”

Kiều Thanh Thanh gật đầu: "Xương không sao ạ, chắc là bị trẹo chân rồi, chườm lạnh trước đã.”

Thiệu Thịnh An lập tức đi lấy khăn lông, anh vào trong bếp và đào nước đóng băng ở trong thùng. Sau khi đào được mấy cục thì cuốn vào trong khăn lông, mang vào cho ba Thiệu chườm.

Ba Thiệu không nhịn được mà kêu ‘hừ’ hai tiếng, Kiều Thanh Thanh hỏi có phải ông vẫn còn rất đau hay không. Ông khẽ gật đầu, khàn giọng: “Vẫn còn đau lắm, giống như bị dao chém vậy.”

“Vậy con đi làm ít thuốc, trong nhà có hộp thuốc.”

Kiều Thanh Thanh tích trữ thuốc chỉ ít hơn lương thực, vô cùng đầy đủ. Cô nhanh chóng tìm ra thành phần thuốc đúng bệnh cho ba Thiệu uống.

Kiều Tụng Chi nhìn động tác của cô rất có tự tin nhưng vẫn nhắc nhở một câu: “Con cũng là tự học, người ta học y cũng phải mất cả năm, nếu như con không chắc chắn thì chúng ta đưa ba chồng con đi bệnh viện.”

“Mẹ yên tâm, con tự tin.” Những thứ khác thì không nói nhưng vết thương khi bị ngã là chuyên môn đầu tiên từ khi cô bắt đầu học.

Ban đêm, sau khi mẹ Thiệu chăm sóc cho ba Thiệu xong thì nằm xuống lo lắng hỏi ông: “Ông cảm thấy sao rồi?”

“Hình như là đỡ hơn rồi, không đau như lúc sáng nữa. Tôi ngủ một giấc, ngủ xong thì mọi thứ sẽ ổn thôi.”

Buổi sáng ngày thứ hai, mắt cá chân của ba Thiệu không còn nghiêm trọng nữa, Thiệu Thịnh An hỏi ông có muốn đi bệnh viện hay không, ông lắc đầu liên tục: “Thuốc Thanh Thanh cho ba uống cũng rất tốt mà, trước kia lúc ở quê đâu phải cứ ngã một trận thì lại đi bệnh viện đâu. Tiền không phải là để tiêu bừa bãi đâu, ba không sao đâu.”

Mấy ngày nay Kiều Thanh Thanh điều chế thuốc cho ông đắp vào chân. Mấy ngày sau thì ba Thiệu cảm thấy cảm giác đau đớn đã hết hoàn toàn, ông khen Kiều Thanh Thanh không ngớt lời.

“Quả nhiên là sinh viên, đi học đúng là tốt, học cái gì cũng nhanh, bây giờ Thanh Thanh cũng là một bác sĩ rồi."

Kiều Thanh Thanh được khen đến mức ngại: “Ba, con chỉ là học được chút tài vặt, vẫn còn phải học nhiều lắm.”

“Đáng tiếc, tạm thời ba không đi được. Danh sách kia của ba không có cách nào cho các con thay thế được. Thật quá đáng tiếc.”

Hôm nay là ngày công bố danh sách chiêu mộ công nhân lĩnh vật tư, chỗ xây dựng trại tị nạn tạm thời chiêu mộ năm trăm người, danh sách là do rút thăm ra, cả nhà chỉ có tên của ba Thiệu là được rút trúng. Sau khi nhìn thấy tên của ba Thiệu thì Thiệu Thịnh An lập tức đi tìm nhân viên để trao đổi xem có thể chuyển vị trí sang cho người nhà hay không, nhưng bị từ chối rồi.

Thiệu Thịnh An nói vọng ra từ phòng bếp: “Ba, không có gì để tiếc đâu. Chúng ta đợi cơ hội lần sau là được rồi, ba may mắn được rút trúng tên như vậy thì lần sau nhất định vẫn sẽ được.”

Ba Thiệu thích nghe câu này, tâm trạng ông mới khá hơn một chút.

Trên bàn ăn, ba Thiệu vẫn còn nhắc tới chuyện này, để lỡ công việc lần này khiến ông khó mà quên nhanh được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận