Thiên Tai Càn Quét

Chương 590: Vô Đề

Chương 590: Vô Đề

Tôi định đến đội tàu Thang Châu một chút, nhờ cô xử lí miệng vết thương trong lúc tôi đi tìm thuốc uốn ván."

Lưu Chấn biết bây giờ thứ này rất khó tìm, hốc mắt có chút đỏ lên: "Anh Tam, nếu không tìm được thì thôi."

Tống Tam Hà phớt lờ cậu ấy, anh ta quay đầu lại ngăn không cho Lưu Chấn nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của mình.

Sau khi trở về trại, Kiều Thanh Thanh đã xử lí miệng vết thương cho Lưu Chấn, cô thuần thục khâu vết thương, bôi thuốc và băng bó.

Sau khi cô đi ra khỏi lều, Thiệu Thịnh An đang ngồi xổm ở cửa, nhìn thấy cô đi ra anh liền đứng dậy: "Mọi thứ xong chưa?"

“À, giờ chỉ cần một mũi tiêm phòng uốn ván nữa thôi."

Nhìn vẻ mặt của cô, Thiệu Thịnh An biết trong lòng cô đang nghĩ gì. Anh nắm tay Kiều Thanh Thanh: “Cám ơn Thanh Thanh.” Đúng là mẹ anh cứu Lưu Chấn trước sau đó hai người mới kết giao nhưng Lưu Chấn cũng không phải là kẻ vô ơn, khi mẹ Thiệu bị trọng thương cậu ấy cũng không bao giờ rời bỏ mẹ anh mà vẫn kiên trì cho đến ngày họ tìm thấy bà. Thiệu Thịnh An luôn ghi nhớ công ơn cứu mạng này, hôm nay khi Lưu Chấn gặp nguy hiểm anh không thể khoanh tay đứng nhìn.

“Cảm ơn cái gì chứ chúng ta là vợ chồng, đều là người một nhà.” Kiều Thanh Thanh vỗ vỗ tay anh. Trong không gian có vắc xin uốn ván, lúc đó cô nhờ rất nhiều mối quan hệ mới mua được một lô vắc xin uốn ván, chuẩn bị sẵn cho cả nhà đề phòng trong thiên tai sẽ bị thương. Thật may là cả nhà gia đình chưa phải dùng tới nên thuốc vẫn còn đầy, lấy một cái ra không khó, cái khó là làm sao để lấy ra mà không bị nghi ngờ.

Kiều Thanh Thanh nói với Thiệu Thịnh An: "Nếu Tống Tam Hà có thể tìm được loại tốt nhất thì thôi còn không thì em sẽ đến đội tàu Thang Châu một chuyến. Cách duy nhất bây giờ có thể làm chính là giả vờ đến trao đổi vắc xin với đội tàu Thang Châu.”

Thiệu Thịnh An gật đầu đồng ý.

Mẹ Thiệu biết tin Lưu Chấn bị thương ở chân nên rất lo lắng. Bà luôn ngồi trong lều trông chừng, chăm sóc cho cậu ấy. Khi bà bị thương hấp hối, Lưu Chấn đã động viên bà, không có gia đình ở bên chính Lưu Chấn đã chăm sóc bà như người nhà. Lúc đó bà đã nghĩ rằng dù không có gia đình đưa tiễn khi qua đời, nhưng Lưu Chấn chăm sóc bà ân cần như vậy bà cũng sẽ không phải ra đi trong sự đơn độc.

Tống Tam Hà không tìm thấy vắc-xin vì vậy Kiều Thanh Thanh đã tự mình đến đó, sau nửa giờ, cô đã trao đổi được vắc-xin và đưa cho Lưu Chấn.

Tống Tam Hà vốn luôn điềm tĩnh nay lập tức quỳ xuống cảm ơn cô nhưng hành động ấy lại bị Thiệu Thịnh An đỡ lấy.

"Lưu Chấn còn rất trẻ, tôi đã rất sợ hãi." Tống Tam Hà rốt cục cũng thả lỏng tinh tâm, hai chân yếu ớt trực tiếp ngồi bệt xuống đất.

Mẹ Thiệu cũng lấy khăn lau mồ hôi trên trán Lưu Chấn rồi nói với cậu ấy : "Tiểu Lưu, cháu phải sống thật tốt nhé."

Lưu Chấn bật khóc rồi gật đầu.

Sau khi Kiều Thanh Thanh bận rộn xử lí xong vết thương, tiếng náo động ở ngư trường cũng dừng lại. Kiều Thanh Thanh không hỏi cụ thể, cô chỉ nghe những người sống sót đến trao đổi đồ trong nhà nói rằng tất cả những người đi câu cá trong ngư trường đều đã biến mất và không thể tìm thấy dù là nửa ngón tay của họ. Trước khi cá mập bị giết, cá trong ngư trường đã bị ba con cá mập ăn thịt, đối với cá mập, ngư trường nuôi nhốt nhiều tôm cá này là bàn tiệc buffet, chúng vào ngư trường chẳng khác nào chuột sa chĩnh gạo.

"Tôi không có giết được cá mập, bọn chúng đều đã trốn kịp, không biết chúng có đến trả thù hay không nữa." Thôi Hàng đến tìm ba Thiệu đổi bắp cải, họ đổi năm bắp cải lấy mười cân cá. Loại trao đổi này đã bị bài trừ từ rất lâu về trước. Đó dường như là một điều viển vông, chẳng ai nghĩ bản thân sẽ sẵn sàng làm một cuộc giao dịch như vậy nhưng bây giờ nó lại trở nên rất phổ biến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận