Thiên Tai Càn Quét

Chương 311: Vô Đề

Chương 311: Vô Đề

“Hóa ra là như vậy, tin tức của anh cũng thật tinh thông.”

“Quả thực là táng tận lương tâm! Nhất định phải nghiêm khắc trừng phạt bọn họ mới được!”

Thiệu Thịnh An nghe xong, như suy tư gì, sau đó tùy ý hỏi một câu: “Tôi nghe nói hiện tại căn cứ chúng ta có hai thị trưởng, anh nói là thị trưởng nào đó?”

“A? A, tôi đây cũng không biết, dù sao tôi nghe được chính là như vậy.” “Hai thị trưởng tôi đều biết, nghe nói một người là thị trưởng Hi Thành, một người là thị trưởng tới từ Hoa Thành, mọi người nói hai thị trưởng có thể đấu võ đài hay không?”

“Khụ khụ, cái này chúng ta không nói nữa, ha ha ăn thịt dùng cơm thôi! Hôm nay thịt thật không tồi, tôi cảm thấy đặc biệt mới mẻ, nào nào, ăn cơm thôi!” Tề Minh vội tiếp lời.

Mọi người phản ứng lại, hi hi ha ha mà nói sang chuyện khác.

Thời gian trôi qua thật nhanh, công việc ở trên trấn trên của Thiệu Thịnh An cũng đã sắp đến ngày kết thúc.

Cách ngày rời trấn trên một ngày, anh thu thập hành lí, Tề Minh vẫn chưa chuẩn bị xong, anh chỉ có thể ra ngoài đi dạo giết thời gian.

“Kháng nghị, kháng nghị, căn cứ phân phối phòng ốc không công bằng, chúng tôi cần chính nghĩa.”

“Khu xã Bình Sam cũng có một phần của chúng tôi, dựa vào đâu mà đuổi chúng tôi đi, thật không công bằng, không công bằng!”

Ở bên ngoài, anh thấy ở phía xa có bóng dáng của một đoàn biểu tình, bọn họ giơ cao băng rôn cùng khẩu ngữ, lớn tiếng hô lên tố cáo, mặt trời lặn về phía tây lóe sáng phía sau bọn họ, ánh nắng chiều kéo ra một đuôi váy dài thật mĩ lệ. Thiệu Thịnh An nhìn qua, giống như bị ánh nắng từ mặt trời lúc chiều ta làm cho đau đớn, đôi mắt không nhịn được mà nheo lại.

Đoàn biểu tình này đi ngang qua quảng trường, xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ, tiếng hô khẩu hiệu từ cao vút dần trở nên nghẹn ngào.

Thiệu Thịnh An đứng phía xa xa nhìn bóng dáng bọn họ, có thể cảm giác được phẫn nộ cùng tuyệt vọng.

Trở về kí túc xá, Tề Minh nhìn anh lúc ra ngoài thì vô cùng cao hứng, trở về lại trầm mặc, hỏi anh làm sao vậy.

“Tôi gặp được đội ngũ biểu tình.”

Tề Minh hiểu rõ, thở dài: “Đây cũng là không còn cách nào, cậu xem, tôi chính là người địa phương, nhà tôi ở lầu một, lúc trước có lũ quét cả nhà chúng tôi đều bị đưa đến trên Diệp Sơn tị nạn, chờ nước rút đi, chúng tôi cũng không đi xa, nghĩ khu vực lân cận Diệp Sơn tương đối an toàn nên ở lại thôn dưới chân núi, sau đó mấy thôn bị cải biến thành xã khu mới, một nhà chúng tôi không phải cũng bị bức dọn đi sao? Tuy rằng có chút khổ sở, thế nhưng cũng có thể hiểu được, dù sao kia cũng là địa bàn của người ta, cho nên cả nhà chúng tôi dọn về trấn trên, kết quả phòng ở trấn trên bị người khác chiếm, đến bây giờ còn không lấy lại được, hiện tại một nhà chúng tôi ở tại trong phòng khác, tôi đều sợ một ngày nào đó chủ phòng về muốn thu lại phòng ở, đến lúc đó chúng tôi còn có thể đi nơi nào? Cho nên hiện tại phía trên muốn điều tra bất động sản, tôi kì thực rất cao hứng, ít nhất chúng tôi có thể về nhà…. Đến nỗi người ở phòng ở nhà chúng tôi, phía trên khẳng định sẽ có an bài, hiện tại bọn họ cấp tốc làm như vậy, tôi sợ sẽ không có kết quả tốt.”

“Có một số người, lúc trước sau khi xã khu mới xây dựng đã bị di dời quá một lần, đây là lần thứ hai, kích động cũng có thể lí giải.”

Tề Minh nói: “Chính là vẫn có chỗ có thể ở lại, so với gây rối, không bằng chạy nhanh đi tìm chỗ mới.”

“Sau đó lại một lần nữa bị dời đi sao?”

Thiệu Thịnh An lắc đầu, nhớ tới vài thông báo mà chính phủ mới của căn cứ người sống sót tới thông báo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận