Thiên Tai Càn Quét

Chương 237: Vô Đề

Chương 237: Vô Đề

"Ôi chao, vậy cũng không gần nhỉ, tin tức các người còn rất linh thông, mấy ngày nay rất nhiều người đến thôn chúng ta, cũng không biết là lấy tin tức từ đâu ra."

Ba Thiệu vội vàng nói: "Mọi người may mắn thật đấy, nơi này có quân đội, các người còn được nhận vật tư, chỗ chúng tôi đã lâu không có vật tư cứu viện rồi.”

Người nọ cầm quạt bồ, rất có bộ dáng vinh quang: "Quả thực vận khí của chúng ta rất tốt, lúc trước khi lũ lụt đã lên núi tránh tai họa rồi, cả thôn chúng ta đều không có người chết, chỉ là hiện tại quá nóng, đồng ruộng nhiều nhưng không thể trồng trọt, có đôi khi vật tư ở đầu Diệp Sơn không đủ nên không phát, chỉ có thể chịu đói bụng, người ngoài đến càng nhiều, đồ đạc lại càng không đủ." Nói xong lời cuối cùng, trong giọng nói chất chứa sự ghét bỏ chán ghét người bên ngoài tị nạn.

Ông Thiệu không lên tiếng, đặt ly nước lên, đứng lên tiếp tục đào sàn.

Lúc 4 giờ sáng, ván gỗ được lát xong, lều trại cũng được hoàn thành. Lều có hai phòng, một phòng ngủ lớn, một phòng nhỏ để hành lý, ngoại trừ hai phòng còn có một nhà vệ sinh nhỏ.

"Ba nhìn thấy cách mà những người trong thôn che nắng cho phòng ốc của họ, bọn họ đều lấy trúc dựng phên trúc chống lên nóc nhà, hình như nơi này có rừng trúc, chờ hừng đông một chút ba sẽ đi tìm." Ông Thiệu nói.

"Cho dù có rừng trúc, hiện tại đi chắc là cũng tìm không thấy nửa cây trúc đâu ba." Kiều Thanh Thanh nói: "Con nhớ trong không gian có một số tấm bạt che nắng, tìm ra thì chúng ta phủ mấy lớp trên lều trại, hiệu quả che nắng khẳng định không tồi.”

Thiệu Thịnh An cười tủm tỉm: "Lúc chuyển nhà, rèm cửa sổ trong nhà không phải cũng mang đến sao? Cái kia cũng có thể dùng được.”

"Lều trại nhà chúng ta cứ như vậy, mẹ luôn cảm thấy không có cảm giác an toàn." Mẹ Thiệu ngửa đầu, đèn trong lều chiếu bóng bọn họ lên tấm bạt, bọn họ không nhìn thấy bên ngoài, người bên ngoài lại có thể nhìn thấy bọn họ.

"Đây chỉ là tạm thời, chúng ta ở lại đây trước, chuyện xây nhà chậm rãi nghĩ biện pháp sau ạ." Kiều Thanh Thanh an ủi.

Bên ngoài bỗng nhiên có chút ồn ào, Thiệu Thịnh An kéo rèm ra ngoài, nhìn thấy một đám người ầm ĩ từ cách đó không xa đang tới gần, hình như trong tay đều mang theo đồ đạc.

Nhà ở gần đó lục tục có động tĩnh, có người mở cửa, có người mở cửa sổ, cũng có người chào hỏi: "Trở về rồi à Đại Sơn nhà tôi đâu?", "Tìm được thứ gì tốt không?", "Không gặp nguy hiểm gì chứ."

Vào lúc rạng sáng, ngôi làng rất náo nhiệt.

Mấy người Kiều Thanh Thanh quan sát một chút, những người vừa mới trở về hẳn đều là thổ dân trong thôn, bọn họ chắc là ban đêm đi ra ngoài tìm kiếm vật tư.

"Chúng ta cũng ngủ đi, anh sợ ban ngày quá nóng không ngủ được." Thiệu Thịnh An đề nghị.

"Được rồi, đi ngủ trước."

Loại thời tiết khắc nghiệt này, có điều kiện ngủ thì ngủ thêm một chút bổ sung tinh thần, muốn nhiều hơn cũng không có biện pháp cưỡng cầu.

Hoàn cảnh này, lấy máy phát điện năng lượng mặt trời ra là quá không khôn ngoan, cho nên cả nhà Kiều Thanh Thanh chỉ dựa vào chậu nước đá và quạt để làm mát.

Mới ngủ không lâu, Kiều Thanh Thanh đã nghe thấy tiếng động ầm ầm, mặt đất còn có chút chấn động. Tiếng nói chuyện bên ngoài, tiếng đi lại cũng càng ngày càng dày đặc, cô thật sự là không ngủ được, mở cửa lều trại đi ra ngoài.

Lúc này mới hơn năm giờ, phía đông đã có chút ánh sáng, bóng tối rút đi hơn phân nửa, tuy rằng mặt trời còn chưa mọc nhưng tầm nhìn cũng không bị ảnh hưởng.

Cô ngáp một cái, cảm thấy ánh mắt không thoải mái cầm gương nhìn, thì nhìn thấy hai mắt mình đều là tơ máu. Không còn cách nào khác, cô lấy thuốc nhỏ mắt nhỏ vài giọt, thấy người đi đường ném tới ánh mắt tò mò, cô mặt không chút thay đổi nhìn lại cho đến khi đối phương dời tầm mắt trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận