Thiên Tai Càn Quét

Chương 638: Vô Đề

Chương 638: Vô Đề

"Ầm."

Một thùng nước dội lên, lửa vừa tắt lại có một đám lửa khác rơi xuống.

Lúc Thiệu Thịnh An xoay người múc nước, Thiệu Thịnh Phi lại giội một thùng nước lên.

Vải che nắng bị áp lực nước làm trì xuống, trong đó chứa đầy nước không thể nào dựng lên được.

"Ôi Tiểu Tống!" Ba Thiệu hô to.

Thiệu Thịnh An giội nước lên thuyền của Tống Tam Hà, Tống Tam Hà bị dội ướt sũng cũng dập lửa trên đầu anh ta.

"Cầm lấy." Thiệu Thịnh An ném thùng gỗ qua.

"Cảm ơn Thịnh An, một lát trả lại cho anh." Tống Tam Hà đón lấy.

"Không cần gấp, anh cứ dùng trước đi."

Vừa dứt lời, Lưu Chấn nhanh chóng ụp thùng gỗ lên đầu Tống Tam Hà.

Thuyền của bọn họ cũng có thùng gỗ, còn làm rất nhiều. Lúc xuất phát bọn họ cột thùng vào hai bên thuyền, thường xuyên va chạm vang lên tiếng loảng xoảng. Song, số lượng không nhiều đến mức trong tay mỗi người có một cái, Thiệu Thịnh An cho mượn thùng đúng là giúp đỡ to lớn. Lưu Chấn sờ tóc anh Tam trong thùng, tóc bị cháy rất nhiều, nguy hiểm quá.

"Không sao." Tống Tam Hà xoa tay cậu ấy: "Rút tay vào đi, đừng để bị lửa rơi vào."

"Mọi người mau thu dọn đồ đạc đi, nếu như lát nữa không chịu được thì chúng ta đều phải xuống nước." Kiều Thanh Thanh nói.

Vừa dứt lời, thế lửa càng lớn hơn, chỗ nào cũng là lửa.

"Lửa lớn quá." Thiệu Thịnh Phi hô to.

Vải che nắng trên đầu bốc cháy lên lần nữa, liên tục gặp họa lại còn có gió, gió thổi lửa lên thuyền. Mặc dù thuyền bị nước xối ướt nhưng vẫn bị hong khô nhanh chóng. Thiệu Thịnh An thấy thuyền sắp bốc cháy vội tạt một thùng nước lên. Anh lau mặt: "Như thế không được, chúng ta cần xuống nước thôi Thanh Thanh."

Anh nắm chặt tay Kiều Thanh Thanh.

"Em phải đi đón mẹ, thuyền của mẹ lớn như thế, bốc cháy khắp nơi chắc chắn tàu chở khách không giữ được, cuối cùng mẹ phải nhảy xuống nước tránh lửa." Kiều Thanh Thanh đã nghe thấy tiếng kêu gào chạy thoát thân của người trên đội tàu, trên thuyền nhiều người như thế chắc chắn sẽ rất loạn.

"Anh đi cùng, chúng ta đi thôi."

Ba Thiệu kéo Thiệu Thịnh Phi, đỏ mắt: "Thịnh An, bảo vệ Thanh Thanh cho tốt, nhất định phải đón mẹ con về."

"Ba, ba cất kỹ." Kiều Thanh Thanh lén đưa ba lô của mình cho ba Thiệu.

Ầm một tiếng, hai vợ chồng nhảy xuống nước.

Bọn họ lặn dưới nước, Kiều Thanh Thanh lấy thiết bị lặn ra, hai người cùng đeo lên, mặt nạ lặn bị hơi thở nóng bỏng làm phun lên sương mù. Ánh mắt Kiều Thanh Thanh kiên định, dùng tốc độ nhanh nhất bơi về phía tàu chở khách.

Trên tàu chở khách đã rối loạn.

"Mau ra đây, cẩn thận dưới chân." Kiều Tụng Chi kéo mẹ Thiệu ra khỏi khoang thuyền, khắp nơi đều là khói đặc.

"Khụ khụ, bà thông gia, chúng ta đi tìm Thanh Thanh, tìm Thịnh An." Mẹ Thiệu cầm túi xách bị người ta chen lấn lắc lư. Nếu không phải hai người nắm tay nhau thật chặt thì đã bị chia cắt rồi.

Trong lúc chen chúc, mặt nạ phòng độc của Kiều Tụng Chi bị đụng lệch, nhưng bà ấy không rảnh đưa tay chỉnh lại. Một tay bà ấy nắm tay mẹ Thiệu, một tay cầm dây ba lô cố gắng chen về phía trước.

Những người sống sót trong khoang thuyền vội chen ra ngoài, lúc ngoài trời có lửa bọn họ tránh đi. Bọn người anh Hứa ở bên ngoài lấy nước dập lửa, nhưng lửa nhanh chóng lớn hơn, cột buồm bốc cháy, đốt cháy dây buồm, ngọn lửa rơi xuống. Bước chân người vốn không theo kịp tốc độ ngọn lửa, bọn chúng như mưa ở khắp nơi, không có chỗ trốn, không thể khống chế được tình hình lửa trên thuyền, Trong khoang thuyền bắt đầu có khói, nóng như ở trong lồng hấp. Mọi người vội vàng rút lui ra ngoài, Kiều Tụng Chi và mẹ Thiệu cũng bị cuốn ra ngoài.

Có người bị đụng ngã, bị giẫm đạp nhưng ra bên ngoài dòng người không ngừng lại. Cả người Kiều Tụng Chi đều là mồ hôi, bà ấy không dám thả lỏng, lôi kéo A Hà ra ngoài.

Lúc ra khỏi buồng trên tàu, Kiều Tụng Chi thở dài một hơi. Nhưng một giây sau có lửa rơi lên đầu bà ấy, đỉnh đầu bốc khói, da đầu đau nhói.

"Bà thông gia" Mẹ Thiệu đưa tay dập lửa, thấy lửa không tắt vội kéo vạt áo che đầu Kiều Tụng Chi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận