Thiên Tai Càn Quét

Chương 283: Vô Đề

Chương 283: Vô Đề

"Phơi quần áo trong nhà chật quá, vẫn nên phơi ngoài cửa sổ đi." Mẹ Thiệu nói.

"Vậy cũng được, tôi làm sào phơi đồ."

"Ba, khoan làm đã, con và Thịnh An bàn bạc muốn mua nhà ở tầng 7. Tầng 7 có sân thượng, phơi quần áo thuận tiện hơn, đến lúc đó cũng tiện lắp máy phát điện năng lượng mặt trời, sinh hoạt dễ dàng hơn."

Ba Thiệu hiểu ý: "Mua được không, đắt lắm không?"

"Vẫn chưa đi nghe ngóng, con định lúc đi đến sở địa chính lấy giấy tờ nhà sẽ hỏi ý một phen."

Ba Thiệu vội gật đầu: "Được, vậy đợi Thịnh An trở về nó đi cùng con."

Thiệu Thịnh An và Thiệu Thịnh Phi nhanh chóng trở về, còn ghi lại giờ lấy nước.

"Mỗi nhà có thời gian ra ngoài lấy nước quy định, sau một lần sẽ luân phiên thay đổi trình tự." Thiệu Thịnh An dán bảng giờ giấc ở phía sau cửa.

Sau khi sửa soạn xong, hai vợ chồng lấy giấy chứng nhận và tài liệu đi đến sở địa chính.

Ở sở địa chính có rất nhiều người, đương nhiên có rất nhiều người giống bọn họ chuyển đến xã khu mới.

Sau khi xếp hàng đến lượt mình, Kiều Thanh Thanh không vội đi làm thủ tục mà đi hỏi ý kiến về việc mua nhà.

"Chúng tôi muốn mua nhà vẫn chưa được rút thăm phân chia ấy."

"Mỗi gia đình chỉ giới hạn mua một ngôi nhà, giá tiền là một nghìn cân thức ăn hoặc là vật tư có giá trị khác, nơi này của chúng tôi có chuyên gia định giá."

Kiều Thanh Thanh hỏi: "Vật tư có giá trị là gì, có thể nói rõ không."

"Ví dụ như vàng, xăng, thiết bị dùng sản xuất sinh hoạt như máy phát điện."

"Vậy tôi có thể đổi nhà được không, tôi rút được nhà ở tầng sáu, tôi có thể đổi tầng bảy không, đó là nhà trên nhà chúng tôi một tầng."

Chắc là nhân viên công tác từng xử lý tình huống này, mấy hôm nay người ở nơi này có ba nhu cầu. Một là nhận giấy tờ nhà đất, hai là mua bán nhà ở, ba là đổi phòng. Những người khác không muốn tầng cao nhất, nhưng người nhà này lại trái ngược. Cô ta cảm thấy kì lạ nhưng vẫn trả lời vấn đề của Kiều Thanh Thanh.

"Không được, chọn phòng rồi không đổi được, cô có thể bán lại mua mới. Nhưng tôi phải nhắc nhở cô, bán nhà phải giảm giá phân nữa, không được tự mình mua bán, chỉ có thể giao dịch ở sở địa chính chúng tôi. Nếu không về sau quyền sở hữu tài sản có vấn đề chúng tôi không quản lý được."

Đây là điều khoản ngang ngược, nhưng không ai có thể phản đối, phản đối thì không khác gì trứng chọi đá.

Kiều Thanh Thanh đành phải chọn mua phòng mới, đúng lúc lầu trên nhà bọn họ chưa được rút thăm, cô quyết định mua một căn. Khoản tiền mua nhà cô dùng vàng, hỏi cần phải có bao nhiêu vàng mới mua được nhà có hai phòng.

"Năm trăm gram."

Mấy năm nay, thông qua giao dịch, Kiều Thanh Thanh góp gió thành bão, tích lũy không ít vàng. Có vàng cô cho vào không gian, có vàng cô giữ, nhưng không có năm trăm gram, chỉ có hơn hai trăm ba mươi gram. Phần còn lại cô dùng vật tư khác để góp, cuối cùng bỏ ra năm mươi lít xăng, hai mươi hai cân hạt bắp ngô, năm mươi cân gạo, hai bộ đồ trang điểm được giữ kỹ cùng hai mươi cân dược liệu đỉa và gián.

"Hai túi này là gì thế?" Ở ô cửa định giá, nhân viên công tác nhíu mày.

"Đỉa và con gián."

Nhân viên công tác trừng to mắt, vô thức ngửa ra sau, cũng may tố chất chuyên nghiệp khiến cô ta kìm nén tiếng thét, cô ta nói: "Cái này có giá trị sao?"

Kiều Thanh Thanh nghiêm túc gật đầu: "Đây là người nhà tôi chịu cực khổ mà bắt nguyên liệu tươi cho tôi, sau đó tôi tự mình bào chế dược liệu, đương nhiên là có giá trị rồi. Đỉa có tác dụng làm tan máu thông kinh, dùng để trị thương rất tốt. Gián sau khi bào chế thành bột có tác dụng giải độc, tan máu bầm rất có hiệu quả. Phối hợp với các vị thuốc liên quan, bình thường có thể dùng để chữa nhiều loại bệnh phổ biến."

"Thì ra là thế, xin lỗi tôi không biết rõ về chuyện này. Xin cô chờ một lát, tôi nhờ đồng nghiệp của tôi giúp định giá, ở chỗ chúng tôi có dược sĩ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận