Thiên Tai Càn Quét

Chương 277: Vô Đề

Chương 277: Vô Đề

Thiệu Thịnh An nhìn thấy sự bất mãn trong mắt Lâm Minh Dũng, anh không nói gì cả. Không ai sau khi biết ba vợ có tính toán với vợ mình mà bình tĩnh được, nhìn thấy Lâm Minh Dũng, anh chỉ muốn tát ông ta một bạt tai.

Nhìn xung quanh, nắm đấm Thiệu Thịnh An nới lòng ra.

"Tiểu Thiệu, ba không biết Thanh Thanh hiểu lầm ba thế nào. Ba làm ba, đối mặt với con gái chỉ có thể nhường nhịn. Ba nghĩ con đã học cao đẳng, có thể có góc nhìn khách quan một chút, không ngờ con..."

"Ông Lâm, nếu ông ngăn tôi lại chỉ vì muốn chỉ trích vợ tôi trước mặt tôi, vậy tôi không có thời gian nghe ông nói nhảm. Ông có việc gì thì nói đi, đừng làm trễ giờ nghỉ của tôi, chiều tối tôi còn phải đi làm nữa."

Lâm Minh Dũng cũng là người nóng tính, ông ta gọi Thiệu Thịnh An lại vì nhận ra đây là con rể của mình, muốn trò chuyện một phen mà thôi. Rời xa quê hương để đến đây, ông ta phải phấn đầu lại từ đầu. Con gái con trai trong nhà còn nhỏ không trông cậy được, khi nhìn thấy chồng con gái lớn, trong lòng ông ta có suy nghĩ riêng nên mới lên tiếng chào hỏi.

Ai ngờ.

"Vậy con đi đi." Lâm Minh Dũng cũng là ông chủ có sự nghiệp có thành tựu, tuy nói bây giờ sự nghiệp gần như không còn nhưng ông ta vẫn còn sự kiêu ngạo. Người ta không muốn nói chuyện thì ông ta không cần nhiệt tình nữa.

Thiệu Thịnh An xoay người rời đi.

Trở về đội của mình, đồng nghiệp hỏi anh: "Cậu biết không, tôi nghe nói người nào có phù hiệu trên tay áo là thuộc nhóm hậu cần. Cậu có quan hệ không, có thể giúp chuyển lời cho chúng tôi thêm thức ăn không?"

Thiệu Thịnh An im lặng lắc đầu: "Không biết."

"Không đúng, nhìn dáng vẻ hai người trò chuyện lúc nãy không giống không quen."

"Không quen thật, mau ngủ đi, mặt trời sắp mọc rồi."

Sau khi nằm xuống, một hồi lâu Thiệu Thịnh An còn chưa ngủ được. Anh quyết định tìm cơ hội trùm bao tải Lâm Minh Dũng, đánh ông ta một phen.

Sau khi quyết định xong, anh cảm thấy cơn buồn ngủ dâng lên, sau khi ngáp một cái bắt đầu ngủ.

Lâm Minh Dũng không biết tính toán của Thiệu Thịnh An, trên thực tế sự lạnh nhạt của Thiệu Thịnh An khiến ông ta vô cùng tức giận. Sau khi tan tầm, ông ta về nhà lại chửi bậy với Vu Mạn Thục.

"Thảo nào là vợ chồng, tất cả đều không có giáo dục."

Bây giờ Vu Mạn Thục là trợ lý của anh họ, Vu Tịnh Thâm vừa dẫn một nhóm người đến, muốn đặt chân, muốn có tiếng nói thì phải có bản lĩnh trước tiên. Vu Tịnh Thâm bận rộn chân không chạm đất, đương nhiên Vu Mạn Thục cũng bận rộn thành con quay. Bà ta bận đến mức ba bữa cơm cũng không rảnh ăn, đi suốt đêm mấy hôm mới về nhà, vô cùng mệt mỏi, chỉ có thể nằm trên giường nghỉ ngơi. Nghe tiếng Lâm Minh Dũng nói, bà ta không còn sức an ủi chồng, chỉ có thể nháy mắt với con gái bảo con gái dỗ ông ta.

Lâm Vy Ni dịu dàng an ủi, thật vất vả mới dỗ được Lâm Minh Dũng, khiến ông ta nguôi giận đi tắm rửa.

"Mẹ, vợ chồng Kiều Thanh Thanh quá đáng quá, thảo nào ba tức giận."

Trong mắt Vu Mạn Thục đầy tơ máu, bà ta nhìn con gái xinh đẹp yêu kiều, giơ tay nhấc chân đều toát ra vẻ con nhà giàu, nói chuyện nhỏ nhẹ thì thầm, cụp mắt mở mắt mỏng manh đáng yêu, chỉ thầm thở dài.

Đáng tiếc.

Đây là đứa con đầu của bà ta, vì sức khỏe nên bà ta không thể phá thai, cho nên mới quyết định sinh ra. Bà ta kén chọn, chọn đến khi ba mươi sáu tuổi cũng không vội kết hôn. Cũng may ánh mắt bà ta không tệ, kết bạn với đàn ông cũng không tệ. Lâm Minh Dũng vừa cao lại đẹp trai, mặc dù trình độ, gia cảnh và sự nghiệp không bằng những người đàn ông Vu Mạn Thục từng quen nhưng vì gương mặt kia, bà ta có thể chấp nhận được. Dựa vào gia thế của bà ta, không cần tìm đàn ông có gia thể tốt để dệt hoa trên gấm.

Đối với bà ta mà nói hôn nhân không quan trọng, nhưng con của bà ta cần ba. Vì con, bà ta chọn kết hôn với Lâm Minh Dũng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận