Thiên Tai Càn Quét

Chương 309: Vô Đề

Chương 309: Vô Đề

Kiều Thanh Thanh đi theo đám người bên cạnh quan sát trong chốc lát, không tiến lên, xoay người đi xem quầy hàng khác. Trên chợ có mấy quầy hàng lớn đều bị Kiều Thanh Thanh khảo sát qua, cô đem tin tức lặng lẽ ghi tạc trong lòng, về sau luôn sẽ có lúc cần dùng đến.

Trở lại sạp, ba Thiệu hỏi cô: “Sao lại chưa mua gì ăn vậy? Đằng trước ba thấy có người mua kẹo bông gòn, con mua một cái ăn đi.”

“Con không thích ăn kẹo bông gòn, ba, con giúp ba trông sạp nhé.” “Thôi không cần đâu, chúng ta lâu lâu mới ra ngoài một lần, phải vui vẻ một chút.”

Kiều Thanh Thanh cười nói: “Đã biết rồi ạ, lần tới thấy thích con nhất định sẽ mua.”

Chợ náo nhiệt cực kì, rạng sáng bốn giờ rưỡi đèn đường tắt, lúc này sắc trời đã hơi hơi mờ sáng.

Thông cáo nhắc nhở mọi người thu quán về nhà, sợ bị mặt trời chói chang chiếu thẳng đến.

Đêm nay, quầy hàng nhà Kiều Thanh Thanh cũng chưa thể bán ra được gì nhưng tâm tình hai người đều rất tốt. Về đến nhà, ba Thiệu kể lại với mẹ Thiệu cảnh chợ náo nhiệt sinh động như thật, ba người bọn họ nghe mà muốn tới. “Đêm nay ba dẫn bọn họ đi chơi một chút, con ở nhà giữ nhà là được.” Kiều Thanh Thanh cười nói.

Vì thế vào ban đêm, mấy người ba Thiệu lại đi một lần, Kiều Tụng Chi mang kẹp tóc đi bán, mang một tấm ván gỗ, ván gỗ dùng sợi len hồng nhạt buộc lên, bà ấy nói: “Tới chỗ đó mẹ sẽ đem kẹp tóc đặt ở trên tấm gỗ này, con nói có đẹp không?”

Kiều Thanh Thanh không chút do dự gật đầu: “Nhất định đẹp, nhà chúng ta còn có đèn, đến lúc đó đem đèn đặt ở bên cạnh tấm gỗ này, để ánh đèn làm kẹp tóc càng trở nên đẹp mắt hơn.”

Sau khi trở về, vẻ mặt Kiều Tụng Chi vui mừng, nói là đã bán được toàn bộ! Kiều Thanh Thanh có chút kinh ngạc, tay nghệ của mẹ mình cô rất rõ ràng, làm kẹp tóc đích xác đẹp tinh xảo, bán được cũng không kì quái, nhưng tại sao có thể bán đi hết cùng một lần? Trừ phi —

Mẹ Thiệu hưng phấn giải thích: “Gặp được một đơn hàng lớn, thoạt nhìn là một cô gái gia đình giàu có, bộ dáng khoảng 17 18 tuổi, mặc vô cùng xinh đẹp, trên người còn tỏa hương thơm, cô ấy mở miệng đã mua toàn bộ, bên cạnh còn có vệ sĩ đi cùng! Còn không mặc cả, cô gái kia xem xong lập tức rời đi, bảo vệ sĩ ở lại trả tiền, con xem, đây là tiền mua, toàn là gạo thôi!”

Kiều Thanh Thanh nhìn túi hai mươi cân toàn là gạo, bị bọn họ lây niềm vui cũng lộ tươi cười nói: “Đêm nay thật đúng là được mùa, mẹ, con nói rồi suy nghĩ của mẹ nhất định có thể thành.”

“Cũng là vận khí tốt, vừa lúc gặp được một vị khách quý như vậy, mẹ muốn chăm chỉ đan nhiều một ít, đến lúc đó tích cóp lại mang đến chợ bán.” Mẹ Thiệu vội nói: “Tôi giúp bà phân sợi, đúng rồi, tôi còn có thể hỗ trợ làm kẹp, lúc trước tôi xem Thanh Thanh làm cũng không khó, để tôi học.” “Vậy quá tốt rồi, con đây có thể lười biếng.” Kiều Thanh Thanh cười tủm tỉm. “Con làm những cái thuốc diệt gián kia đã rất mệt mỏi rồi, vừa lúc thân thể ba con tốt, mẹ có thể thảnh thơi làm. Ba của Phi Phi, nếu không ông đừng đi làm công nhân vệ sinh nữa, tôi thật sự sợ ông lại xảy ra chuyện, sức lực của ông lớn hơn, nếu không ông tới tước gỗ làm kẹp, tôi tới cùng bà thông gia học làm nơ con bướm.”

Ba Thiệu không đồng ý: “Việc kia của tôi tiền lương ổn định, tôi nghỉ sẽ rất tiếc nuối, yên tâm đi, về sau tôi nhất định sẽ cẩn thận, ngoại trừ mặt đất thì chỗ nào cũng không dẫm vào nữa, về sau nhất định sẽ không dẫm phải hố.” Ông kiên trì muốn đi làm, Kiều Thanh Thanh cũng không có cách nào. Một ngày sau, ngày nghỉ bệnh của ba Thiệu kết thúc, sau khi đi làm hai ngày mang về khoản bồi thường tai nạn lao động của mình, một túi gạo một thùng dầu, còn có một xâu thịt ba chỉ mới mẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận