Thiên Tai Càn Quét

Chương 281: Vô Đề

Chương 281: Vô Đề

"Rõ ràng tôi thấy Khưu Phú Quý chung quê với chúng tôi cũng đi vào, vì sao ông ta có thể vào phòng rút thăm mà chúng tôi không được, không công bằng."

Cảnh sát vũ trang duy trì trật tự ngăn ở cửa không cho bọn họ đi vào, một nhân viên công tác bên hộ tịch đứng lên ghế, dùng loa lớn tiếng giải thích.

"Đừng chen lấn, đừng ồn ào, chúng tôi dựa theo quy định của cấp trên mà làm việc. Căn cứ trưng thu đất của người sống sót ở thôn Thu Diệp, đương nhiên dân nơi đó được ưu tiên cung cấp phòng ốc, đều dựa theo quy định cả."

"Nói hươu nói vượn, họ hàng của tôi không phải người ở nơi này, sao ông ta cũng có giấy xác nhận đến chọn nhà. Trong chuyện này có nội tình, mấy người cho người ta đi cửa sau, không công bằng. Mọi người nghe tôi kháng nghị đến cùng, giành lấy quyền lợi của mình. Nơi này có quá nhiều điều mờ ám, hôm nay chúng ta không lên tiếng thì sau này không thể tìm được công bằng nữa."

"Công bằng, chúng tôi muốn công bằng."

"Phản đối nội tình đen tối."

"Mấy người đừng đi từ cửa chính, theo tôi đi từ cửa hông đi."

Người đã chọn xong không đi ra được, nhân viên công tác dẫn bọn họ đi cửa hông.

Nhóm người Kiều Thanh Thanh đi theo đám người, sau khi rời đi khỏi đại sảnh rút thăm mấy trăm mét vẫn còn nghe thấy tiếng động ở nơi đó.

"Vừa rồi em nhìn thấy Lâm Minh Dũng." Kiều Thanh Thanh nói: "Ban đầu em còn khó hiểu, bây giờ đã chắc chắn rồi. Thịnh An, chúng ta đi nhờ xe của đám người Lâm Minh Dũng. Sau khi chúng ta ở lại thôn Thu Diệp, bọn người Lâm Minh Dũng cũng lần lượt tới, bọn họ đã có tin tức chắc chắn rồi."

Thiệu Thịnh An nắm tay cô, lại kéo tay Thiệu Thịnh Phi, nghe Kiều Thanh Thanh nói thế anh gật đầu: "Rõ ràng bọn họ nhận được tin tức sớm hơn chúng ta, chắc là Diệp trưởng thôn cũng biết. Cho nên sau khi ông ấy phát giấy xác nhận thì chúng ta không gặp lại ông ấy nữa."

"Ông ấy trốn rồi."

Kiều Thanh Thanh còn nhớ ba hôm trước khi cấp giấy xác nhận rất hỗn loạn, khi đó Diệp trưởng thôn và mấy thôn dân cao lớn vạm vỡ đứng trong cư xá phát giấy. Cho dù ông ta lén lút phát giấy nhưng cùng ở trong cư xá, sao những người khác không nghe thấy động tĩnh chứ.

Chất vấn, tức giận, giận chó đánh mèo, gây gổ.

Sau đó, người của đội trị an đến mới kìm chế được một phen náo loạn, nghe nói thôn bên cạnh còn hỗn loạn hơn. Trưởng thôn kia đứng ở lầu một dùng loa gọi người xuống nhận giấy xác nhận. Người biết mình không nhận được giấy xác nhận rút thăm, biết mình không thể vào xã khu mới ở, có vài người không khống chế được cảm xúc mà vứt một chiếc nồi từ lầu cao xuống, khiến người trưởng thôn và cư dân đang nhận giấy xác nhận bị thương, có một người tử vong tại chỗ.

"Trốn đi cũng tốt, bây giờ quá hỗn loạn rồi." Thiệu Thịnh An có thể hiểu được tâm trạng của những người kia. Bọn họ vốn nghĩ rằng sau khi xây xong căn cứ thì mọi người đều có phần, không ngờ căn cứ vừa xây xong thì mình lại không có phần. Nhưng đã động tới lợi ích thì anh không thể nào nói được, càng nói chỉ càng có vẻ dối trá.

Kiều Thanh Thanh không có cảm giác đạo đức nặng như Thiệu Thịnh An, kiếp trước cô ở ngoài xã khu, xưa nay không than trời trách đất chỉ cố gắng sống sót. Kiếp này cô nắm lấy cơ hội tranh giành lợi ích cho mình và người nhà, đó là do cô giành được, cô không cảm thấy xấu hổ.

"Đi về nhà thôi, chúng ta chuẩn bị dọn nhà, mau chóng chuyển đi."

"Ừm."

Thiệu Thịnh Phi vui vẻ vỗ tay: "Hay quá, chúng ta chuyển nhà mới rồi."

Lại dọn nhà lần nữa, quá trình cũng rất mệt mỏi.

Lúc tìm đến tòa nhà 20 ở xã khu Bình An sắc trời cũng đã sáng. Bọn họ không kịp thu dọn đồ đạc, chỉ khóa cửa, ăn điểm tâm qua loa rồi đi ngủ.

Trước khi đi ngủ, Kiều Thanh Thanh mơ mơ màng màng nghĩ thời gian điên đảo lẫn lộn ngày đêm này bao giờ mới chấm dứt đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận