Thiên Tai Càn Quét

Chương 339: Vô Đề

Chương 339: Vô Đề

Mẹ Thiệu thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Không có việc gì là tốt.” Sau khi ăn xong cơm chiều, Kiều Thanh Thanh mở phí thăm khám mà trưởng thôn Diệp đưa: Một túi long nhãn khô.

Xác ngoài long nhãn bị phơi đến giòn rụm, nhẹ nhàng nhéo đã nát, thịt bên trong cũng chặt chẽ dính vào hạt, hương vị ngửi rất giống. Kiều Thanh Thanh nắm một nắm đưa cho người trong nhà: “Ha ha xem ăn có ngon không.” Sau khi thử qua xong, mọi người đều nói ăn ngon, thịt long nhãn dính răng lại thơm ngọt, vô cùng có tư vị.

Tâm tình Kiều Tụng Chi dần dần chuyển biến tốt đẹp, thấy Thiệu Thịnh Phi đem long nhãn khô niết đến nát vụn còn ôn nhu lau tay cho hắn, giúp hắn lột vỏ. Thiệu Thịnh Phi rốt cuộc ăn được thịt nhãn, đôi mắt đều nheo lại: “Thật ngọt nha!”

Một túi long nhãn khô làm người trong nhà hưởng thụ đến đơn giản mà vui sướng.

Thế nhưng thứ này cũng không thể ăn quá nhiều, Kiều Thanh Thanh thu phần còn dư lại, tính toán cứ vài ngày lại lấy một ít ra cho người trong nhà ăn. Sau đó, Diệp Trường Thiên lại tới một lần nữa, còn mang theo Lục Tử, lúc này hắn liền trực tiếp nói thẳng, nói hắn đề bạt một ít người trong thôn, hỏi Thiệu Thịnh An muốn cùng đi hay không.

“Bên người thị trưởng La cần có người tài.”

Mà Thiệu Thịnh An cũng trực tiếp cự tuyệt, Diệp Trường Thiên tựa hồ rất thất vọng, hắn biết Thiệu Thịnh An cùng Kiều Thanh Thanh đều là xuất thân danh giáo, người như vậy trước thiên tai khẳng định sẽ có một công việc rất có thể diện, năng lực của hai người bọn họ nhất định cũng không kém. Diệp Trường Thiên biết bản thân cùng mọi người trong thôn thiếu cái gì, cho nên phi thường chờ mong Thiệu Trịnh An có thể gia nhập, thôn Thu Diệp bọn họ bị đánh tan tách ra mỗi chỗ một ngả thì thế nào? Thôn Thu Diệp sẽ vĩnh viễn tồn tại. Chính là hắn không nghĩ tới Thiệu Thịnh An sẽ một lần nữa cự tuyệt, lần trước khi hắn kêu Thiệu Thịnh An cùng xử lý mật ong biến chất hắn có thể lý giải, Thiệu Thịnh An sợ bọn người trả đũa nên cự tuyệt, nhưng lúc này hoàn toàn không có nguy hiểm gì! Thị trưởng chính là chỗ dựa của bọn họ, tại sao Thiệu Thịnh An vẫn cự tuyệt?

“Cậu cứ cam tâm làm một công nhân sửa điện bình thường sao? Thịnh An, hiện tại trăm phế đãi hưng, nhân tài như cậu đúng là người thị trưởng yêu cầu. Sao tôi lại cảm thấy cậu sống quá cẩn thận rồi, cậu còn trẻ như vậy, so với tôi còn nhỏ hơn hai tuổi, sao cứ giống ba của tôi, một chút sức mạnh giao tranh cũng không có?”

Diệp Trường Thiên không hiểu, Thiệu Thịnh An cũng không cần lí giải cho đối phương , theo đuổi của mỗi người bất đồng, không cần cưỡng cầu phải tán đồng lẫn nhau.

Khi đưa bọn họ ra cửa, Thiệu Thịnh An chúc bọn họ tiền đồ như gấm.

“Cậu…” Diệp Trường Thiên còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn chọn im lặng.

Ngày có sương mù cũng không dễ qua, nhà Kiều Thanh Thanh tuy rằng cũng có đủ giấm trắng, nhưng thứ này cũng không thể uống quá nhiều, sẽ tổn thương thực quản cùng dạ dày.

Trừ bỏ mấy ngày đầu bọn họ uống vào một lượng lớn giấm trắng, những ngày sau, một nhà Kiều Thanh Thanh chỉ uống những thứ thuốc cơ bản căn cứ phát, cách hai ngày lại uống một chút giấm trắng, giấm trắng cho vào canh rau dưa, mỗi người uống một chén.

Trong nhà cũng có đủ khẩu trang, có đôi khi đi ra cửa còn có thể mang thêm mặt nạ bảo hộ, càng thêm bảo đảm.

Tóm lại ở trong trạng thái tận lực phòng hộ, bệnh trạng nhà bọn họ phi thường nhỏ, nhiều lắm ho khan vài cái, tạm thời không có triệu chứng đau bụng. Những người khác phòng khộ không đến nơi đến chốn, sau khi sương mù xuất hiện hai tháng thân thể liền xuất hiện bệnh trạng rõ ràng, ho khan kịch liệt, đau bụng, dạ dày đau, hoặc là không biết chỗ nào trên người đau, đặc biệt khó chịu. Thống khổ làm người phát cuồng, trật tự bắt đầu dao động, tần suất phạm tội liên tục tăng cao, căn cứ không thể không phái ra thêm nhiều đội trị an, tăng mạnh tuần tra căn cứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận