Thiên Tai Càn Quét

Chương 536: Vô Đề

Chương 536: Vô Đề

Kiều Thanh Thanh nhìn mũ bảo hộ trên đầu Uy Thiếu, mũ bảo hiểm này hẳn là dùng trong quân đội, chất lượng rất tốt, nỏ tiễn của cô không xuyên thủng được. Không cách nào bắn trúng đầu anh ta bằng một mũi tên, tầm mắt của cô di chuyển đến trước ngực anh ta, dáng vẻ Uy Thiếu tự tin, cô đoán Uy Thiếu này có thể còn mặc áo chống đạn. Những con cháu thế hệ thứ hai này thích chơi là thích chơi, tiếc mạng cũng thật sự là tiếc mạng.

Không sai, cô không có cách nào bắn một phát làm Uy Thiếu mất mạng, nhưng Uy Thiếu lại có thể làm được. Súng rất khó có được, trong mấy ngày ở đội an ninh, cô đều không lấy được một khẩu, nhưng cô nhìn ra được, Uy Thiếu cũng không có dũng khí giết người, anh ta chỉ hưởng thụ khoái cảm cầm súng được người ta e sợ.

Kiều Thanh Thanh nói: “Anh có súng, có lẽ trước khi tôi giết sạch các người, ba người bọn tôi đã bị các người giết sạch.”

“Ha ha ha xem ra em vẫn tự mình biết mình, em cởi áo mưa ra để anh Uy xem, nếu vóc người không đẹp, anh Uy không thích, không phải bọn anh sẽ rời đi sao? Ha ha mỹ nữ anh nói cho em biết, thế lực anh Uy cũng không bình thường, ở bên anh ấy có thể có cuộc sống tốt đó, tuy rằng em khá xinh đẹp, nhưng có vẻ hơi lớn tuổi, khẳng định là phải hơn ba mươi tuổi, nếu không phải lốc xoáy làm mất Tiểu Thải, anh Uy còn không thèm để ý tới em đâu, em đừng có mà không biết điều.”

Uy Thiếu phối hợp nâng cằm lên, cảnh ăn chơi trác táng trêu chọc phụ nữ đã được bọn họ diễn vô cùng thuần thục.

Nhìn mặt hai thanh niên này, Kiều Thanh Thanh nhếch môi lên cười lạnh: “Anh cả, nhắm vào thuyền xung kích của bọn họ.”

Thiệu Thịnh Phi lập tức làm theo.

“Hai người có thể giết bọn tôi, có điều trước khi bọn tôi chết, anh nói xem liệu ba người bọn tôi có thể đâm thủng thuyền xung kích của các người hay không.” Kiều Thanh Thanh nói.

Cô nhìn thấy sắc mặt tóc húi cua và Uy Thiếu khẽ biến.

Người đàn ông được xưng là Uy Thiếu theo bản năng cúi đầu nhìn thuyền xung kích và khoảng cách giữa thuyền xung kích và thuyền kayak. Nếu như thuyền xung kích bị phá hỏng, bọn họ trở về doanh trại kiểu gì đây, vừa rồi hứng thú lên, bọn họ đã phóng đi rất xa, nếu không về được, người trong nhà phải cử người đến đón cũng rất phiền phức, mấy ngày trước trận lốc xoáy đã phá hủy trại, hiện tại trại đang dựng lại, nếu ba anh ta biết anh ta ra ngoài chơi gặp rắc rối cần người đưa đón và làm trò cười cho người khác, chắc chắn ông sẽ rất tức giận.

Nghĩ như vậy, Uy Thiếu cũng có chút nao núng.

"Mẹ nó cô đang uy hiếp ai vậy, đừng có cho mặt mũi rồi mà vẫn không biết xấu hổ." Thốn Đầu không biết Uy Thiếu nghĩ gì, nghe Kiều Thanh Thanh nói như vậy lập tức mất hứng, quát lên muốn cho Kiều Thanh Thanh đẹp mặt.

“Uy thiếu, cho cô ta ăn một phát đạn để cô ta biết thế nào là giáo huấn.”

Hai năm trước, việc bắn hạ các máy bay trên không trung đã tiêu hao rất lớn đạn dược, hơn nữa nghe nói dây chuyền sản xuất bên kia nhà máy vũ khí có vấn đề, vì tiết kiệm tài nguyên đạn dược, mấy năm nay quản lý súng ống cũng nghiêm ngặt hơn, cho dù là Uy Thiếu cũng chỉ có thể lấy được hai viên đạn từ ba anh ta, khó khăn lắm mới lấy được một khẩu súng.

Uy Thiếu xem như là con cháu nhà quyền quý khá có nề nếp, trong nhà không quản thúc quá nghiêm khắc, bằng không cũng sẽ không trải qua đại nạn mấy ngày trước mà vẫn để cho anh ta lấy được một chiếc thuyền xung kích đi ra chơi.

Uy Thiếu tuy rằng thích chơi đùa, nhưng biết rõ ý nghĩa của từ "chừng mực", hôm nay nếu anh ta thật sự làm hỏng thuyền xung kích vật tư trân quý, còn phải để cho ba phái người đến tìm anh ta, thì về sau đừng nghĩ tới tự do nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận