Thiên Tai Càn Quét

Chương 635: Vô Đề

Chương 635: Vô Đề

Đây là Thịnh An nói.

"Ba làm thật tốt, đêm nay chúng ta có thể ngủ ngon rồi." Kiều Thanh Thanh nói.

"Ừm, ừm, sáng mai chúng ta sẽ không bị mặt trời chiếu thức dậy nữa, con phải ngủ lấy lại sức." Thiệu Thịnh Phi tuyên bố.

Ba Thiệu vui vẻ: "Được, vậy các con mau lên đi, cột chắc bè lại."

Xuồng được đặt giữa thuyền gỗ của nhà bọn họ và Tống Tam Hà tạo thành hình tam giác, Lưu Chấn cười nói: "Yên tâm đi, tôi sẽ giúp trông nom. Sau này những con vịt này đẻ trứng ấp vịt con, là thực phẩm dự trữ của chúng ta trong tương lai đó." Lưu Chấn đã trao đổi với Kiều Thanh Thanh về con vịt đời thứ hai, bây giờ Lưu Chấn nhìn những con vịt khỏe mạnh này yêu chiều như nhìn con mình vậy

"Ừm, mặt cậu bị sao thế? Đánh nhau với ai à?" Kiều Thanh Thanh hỏi.

"Không có gì, vừa rồi bên kia có người đánh nhau, đúng lúc tôi đi ra khỏi nhà xí nhìn thấy nên đi ngang qua có khuyên can một phen. Không ngờ không cẩn thận bị đánh một cái." Lưu Chấn sờ mặt, đau đến mức nhe răng trợn mắt.

Ba Thiệu nói: "Hình như xảy ra chuyện cướp thuyền hay gì đó, rất ầm ĩ. Sau đó người của đội tàu đến ngăn cản, còn tách những người kia ra. Này nhìn xem, người bên kia chuyển hướng về phía chúng ta kìa."

Kiều Thanh Thanh nhìn sang, đúng lúc một người ngẩng đầu lên, sau đó chậm rãi trừng to mắt.

"Thanh Thanh ôi Thanh Thanh."

Là Liễu Chiêu Vân.

Kiều Thanh Thanh cười, phất tay: "Sao cậu lại ở đây?"

"Tôi mới vừa đến, vừa rồi không nhìn thấy cậu!" Liễu Chiêu Vân kích động muốn nhảy qua, Tống Tam Hà nhường chỗ để cô ấy mượn thuyền anh ta đi qua.

Di chuyển một phen, cuối cùng Liễu Chiêu Vân đã lên thuyền của nhà Kiều Thanh Thanh. Cô ấy mừng rỡ vỗ bả vai của Kiều Thanh Thanh: "Không ngờ còn gặp lại cậu, bây giờ gặp lại bạn cũ khó khăn quá. Cậu sống vẫn ổn chứ, Thiệu Thịnh An cũng ở đây chứ, chú dì vẫn khỏe chứ?"

Liễu Chiêu Vân vô cùng vui vẻ nói liên tục, Kiều Thanh Thanh mỉm cười nghe cô ấy nói, thỉnh thoảng trả lời vài câu.

"Tôi nghe nói mọi người đánh nhau, xảy ra chuyện gì thế?"

"Chỉ có chuyện này thôi, bây giờ đánh nhau là vì chuyện gì nữa chứ." Liễu Chiêu Vân sờ mái tóc ngắn cũn của mình: "Đất liền sụp đổ, chúng tôi nhìn thấy một đội xe, đội ngũ rất lớn lại rất có bản lĩnh, có rất nhiều thuyền. Chúng tôi hợp sức lại cướp mấy chiếc thuyền, như thể chẳng phải đã kết thù à. Cho nên vừa rồi đánh một phen, bị người của đội tàu ngăn lại. Chúng tôi ít người nên bị chia qua đây. Đây cũng là chuyện tốt, không thì không gặp được cậu rồi."

"Có phải đội xe có một chiếc xe màu bạc không?"

"Đúng thế, các cậu biết à?"

Kiều Thanh Thanh lắc đầu: "Cũng không tính là quen biết, trước khi đất liền sụp đổ rơi vào nước thì mọi người lập trại ở bờ biển, bọn họ rất mạnh." Không ngờ thuyền gỗ của đội xe lại bị cướp.

Liễu Chiêu Vân gật đầu: "Thì ra là thế, may mà có đội tàu này, trên thuyền có quân nhân giữ trật tự, không thì chúng tôi không dễ thoát thân như thế." Nói xong, nụ cười của cô ấy biến mất: "Ai ngờ ngày trước tôi là người của đội bảo vệ, duy trì trật tự bảo vệ dân chúng lại có một ngày trở thành kẻ cướp bóc. Có đôi khi nghĩ lại tôi cảm thấy buồn cười, ích kỷ, vì lợi ích, tôi chỉ xem trọng bản thân. Khi tính mạng bị đe dọa, tôi cũng sẽ làm chuyện xấu. Trước khi làm chuyện xấu tôi còn an ủi mình, tôi không làm sai. Nhìn xem, bọn chúng không phải người tốt, bọn chúng chẳng phải cũng nhẫn tâm tàn nhẫn sao. Bọn chúng giết chết người muốn đến gần thuyền, giết chết đồng đội.

Những cô gái kia, những người bị bọn chúng xem như gái điếm không có năng lực sinh tồn, bọn chúng giết bọn họ, trên đất chỉ toàn máu. Giữa bọn họ cũng có vấn đề, bọn chúng không phải người tốt, bọn chúng chết chưa hết tội cho nên tôi ra tay cướp thuyền cũng là chuyện đương nhiên. Thanh Thanh, cậu nói xem có phải tôi rất buồn cười hay không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận