Thiên Tai Càn Quét

Chương 249: Vô Đề

Chương 249: Vô Đề

Giật mình vì mẹ Thiệu tính tình đơn thuần lại có loại ý nghĩ này, Kiều Tụng Chi sau khi kinh ngạc thì chính là cảm khái, vì cái nhà này, mỗi một người đều cố gắng. Vì thế bà ấy nghiêm túc gật đầu, khẳng định chủ ý của mẹ Thiệu: "Vẫn là bà suy nghĩ chu đáo, tiền không thể để lộ ra ngoài, sau này chúng ta nói với Thanh Thanh và Thịnh An một câu." Mẹ Thiệu lộ ra bộ dáng rất vui vẻ: "Tôi có thể giúp được là được rồi."

Lần này chỗ củi mang về đủ dùng rất lâu, nhưng những ngày sau đó, cứ cách hai ba ngày Kiều Thanh Thanh luôn có thể nhìn thấy Diệp Trường Thiên dẫn theo một đám dân làng khác ban đêm ra ngoài chặt củi.

"Thôn trưởng Diệp hẳn là muốn bồi dưỡng con trai làm trưởng thôn tiếp theo." Thiệu Thịnh An nói.

"Trưởng thôn Diệp có người kế vị rồi." Kiều Thanh Thanh dời tầm mắt, xỏ giày xong đứng lên.

"Anh đi cùng em, đưa hộp cho anh." Thiệu Thịnh An đuổi theo.

Một tuần trước, dưới sự dẫn đường của Lục Tử, Kiều Thanh Thanh đã đến nhà để bắt mạch cho chị gái cậu ấy.

Chị gái của Lục Tử mang thai không tốt, thân thể suy dinh dưỡng, hơn nữa vị trí thai nhi không chính xác, gần đến ngày sinh cả người càng ngày càng suy yếu. Kiều Thanh Thanh không biết đỡ đẻ, chỉ có thể từ góc độ bồi bổ thân thể, kê cho chị gái Lục Tử một ít thuốc bổ có lợi cho phụ nữ mang thai. Vốn là kê đơn thuốc Bắc, nhưng nấu thuốc Bắc uống quá nhiều chị Lục Tử không chịu, vì thế cuối cùng Kiều Thanh Thanh kê thuốc Đông y.

Vừa rồi Lục Tử chạy như bay tới, nói hai ngày trước chị cậu ấy bắt đầu có dấu hiệu, nhưng hai ngày trôi qua rồi vẫn không sinh, hy vọng cô có thể qua giúp đỡ.

Hai người rất nhanh chạy tới nhà Lục Tử, vừa vào cửa đã nghe thấy giọng của chị của Lục Tử khàn khàn thống khổ gào to.

"Bác sĩ Kiều, chị gái tôi, cô nhất định phải giúp đỡ cứu chị gái tôi." Lục Tử khẩn cầu.

"Tôi sẽ cố hết sức." Kiều Thanh Thanh nhận lấy hộp thuốc rồi đẩy cửa vào phòng.

Vị trí thai nhi của chị Lục Tử không đúng, bà đỡ hai ngày nay dùng hết sức giúp cô ấy đưa vị trí thai nhi về đúng chỗ, cuối cùng thai nhi cũng được chỉnh lại, nhưng cô ấy lại không có sức lực để sinh, ngay cả tiếng kêu cũng trở nên suy yếu.

"Phương, trước tiên cô hít một hơi sâu, lúc tôi bảo cô sinh thì cô lại dùng sức." Bà đỡ nghe thấy động tĩnh quay đầu lại nhìn thấy Kiều Thanh Thanh, đánh giá cô: "Cô chính là bác sĩ mới trong thôn à, sức khỏe của Phương tốt hơn rất nhiều, nhờ có thuốc của cô đó, nếu không hai ngày nay sinh con Phương chắc chắn chịu không nổi, trong tay tôi đã sớm không còn thuốc, ôi!"

"Xin chào bà, tôi là Kiều Thanh Thanh, không thể gọi là bác sĩ, chỉ là có chút kinh nghiệm về y thôi." Cô mở hộp lấy kim ra, châm cho Diệp Phương vài mũi trước.

"Tôi thật sự không biết đỡ đẻ, bà đỡ, vẫn phải dựa vào bà."

Bà Hảo kinh ngạc phát hiện nỗi đau của Diệp Phương dường như đã giảm bớt, vẻ mặt cũng thả lỏng một chút. Bà ấy cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Không biết đỡ đẻ cũng không sao, một tay kinh nghiệm này của cô cũng rất đủ dùng, ba người chúng ta cùng nhau cố gắng, nhất định có thể làm được."

Thiệu Thịnh An ở trong sân cũng rất khẩn trương, không ai hiểu rõ vợ anh mấy năm nay cố gắng bao nhiêu, lần này nếu Thanh Thanh không giúp được gì, cô chắc hẳn thất vọng biết bao.

"Anh Thiệu, anh ngồi đi, ngồi đi." Lục Tử chuyển đến một chiếc ghế để anh ngồi xuống.

Lục Tử ngồi xổm bên cạnh anh, cha mẹ và anh rể của cậu ấy đều khẩn trương đứng ở bên ngoài phòng, trầm mặc, cậu ấy buồn bực nói: " Thật ra chị tôi mang thai lúc này tôi không vui chút nào, nhưng cha mẹ và anh rể tôi đều rất sung sướng, tôi biết vì sao bọn họ lại vui như thế, chị tôi kết hôn bốn năm còn chưa có con, nhưng tôi thật sự vui vẻ không nổi, kỳ thật tôi cũng yêu con của chị tôi, tôi thật sự yêu cháu ngoại của mình, nhưng tôi...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận