Thiên Tai Càn Quét

Chương 187: Vô Đề

Chương 187: Vô Đề

“Cậu ta làm sao dám, sao dám làm vậy chứ?” Chu Bằng cực kỳ tức giận, vọt tới cửa sắt dùng sức đạp vài cước.

“Anh Bằng, Đại Quân phải làm sao bây giờ?”

Những người khác hoang mang lo sợ, dáng vẻ Đại Quân thảm hại đến mức khiến người ta phải khiếp sợ. Trong chốc lát, làn da trên mặt Đại Quân dường như đã không còn bằng phẳng, bên trong giống như bọc một vũng nước.

“Trước đây tao có đọc tin tức nói rằng vết bỏng nên rửa bằng nước lạnh trước rồi đưa đến bệnh viện.”

Mọi người im lặng. Bọn họ lấy đâu ra đủ nước lạnh sạch và bệnh viện chứ, hiện tại cũng không phải bệnh viện trước kia, đưa đến đó cũng vô dụng.

Đại Quân còn đang gào khóc thảm thiết, hắn ta đau đến mức không ngừng giãy dụa, giống như một con cá nhảy trên đường nhựa vào mùa hè, những người đồng hành nhanh chóng giữ hắn ta lại, mọi người đều bối rối.

“Anh Bằng, phải làm thế nào đây?”

Những người khác vẫn gọi hắn, trông cậy vào hắn đưa ra một ý tưởng.

“Nơi này không có gì cả, trước tiên đưa Đai Quân về nhà đã.” Chu Bằng rốt cuộc quyết định.

Hắn oán hận nhìn cửa 801: “Nếu bọn họ đã tàn nhẫn như vậy, cũng đừng trách tao nhẫn tâm, đi về nhà lần sau lại tới báo thù.”

“Thịnh An à, bọn họ đi rồi.” Ba Thiệu thở phào nhẹ nhõm.

“Bọn họ còn có thể trở lại, nhưng tạm thời hẳn là không sao.” Thiệu Thịnh An đặt bình nước nóng trở lại phòng bếp, vào phòng báo bình an với Kiều Tụng Chi và mẹ Thiệu.

“Không có việc gì là tốt rồi, haiz.”

Động tĩnh như vậy, Kiều Thanh Thanh đã sớm tỉnh lại, cô kéo tay Thiệu Thịnh An kiểm tra xem anh có bị thương hay không, cô đau lòng khi thấy trên mu bàn tay anh có mụn nước, bảo Kiều Tụng Chi đi tìm hòm thuốc, lấy thuốc mỡ bỏng thoa cho anh.

“Anh tự mình đi dội ít nước lạnh đi.”

Không muốn để cho người nhà lo lắng nên Thiệu Thịnh An ngoan ngoãn làm theo, sau đó Kiều Thanh Thanh tự mình bôi thuốc cho anh, trong quá trình nghe Thiệu Thịnh An nói chuyện vừa rồi, cô nhíu mày: “Bọn họ nhất định sẽ quay lại.”

Nhưng cô suy nghĩ một chút, những người đó chỉ cần không vào được, cũng sẽ không có uy hiếp gì cả.

Đổi lại là trước kia, cô có thể còn phải lo lắng những người đó muốn trả thù như thế nào, người một nhà bọn họ trốn ở nhà tất nhiên an toàn, nhưng cũng là “cá trong chậu”, một mồi lửa có thể khiến bọn họ tự mở cửa và chui ra ngoài. Nhưng mới có hai năm mùa đông lạnh giá mà những thứ có thể đốt được đã cháy gần hết, cô cũng không cho rằng những người đó có thể tìm ra đủ nhiên liệu để trả thù.

Cho dù có, cô cũng không sợ, bình chữa cháy trong không gian của cô cũng không phải là vật trang trí.

“Đừng nghĩ nữa, bọn họ không làm gì được chúng ta đâu.” Thấy cô thất thần, Thiệu Thịnh An an ủi cô: “Nhà chúng ta có 3 cánh cửa chống trộm, sợ cái gì. Nếu bọn họ dám từ ban công đến, anh sẽ chọc từng người một.”

Nhìn sự tàn nhẫn đọng lại trong ánh mắt của chồng, tâm trạng của Kiều Thanh Thanh rất phức tạp, cô vừa vui mừng vì chồng cô có thể thích ứng với quy tắc sinh tồn tận thế, vừa cảm thấy chua xót khổ sở vì chồng cô thực sự phải thực hiện bước đi này. Nếu như không có tận thế, Thịnh An của cô hẳn là mặc âu phục thẳng tắp ở trong phòng họp làm trình bày sản phẩm, mà không phải đi chân trần trèo qua cửa sổ thoát hiểm, mạo hiểm tạt nước nóng khiến kẻ xâm nhập bên ngoài phải rút lui. Cô nhìn tay chồng, mụn nước phía trên rất chói mắt, đôi tay này vốn nên gõ bàn phím hoặc cầm bút viết kế hoạch.

“Lại thất thần.” Thiệu Thịnh An không biết phải làm sao, sờ sờ mặt cô rồi dịu dàng nói: “Đừng nghĩ đông nghĩ tây nữa. Nhiệm vụ của em bây giờ chính là chăm sóc bản thân, chỉ cần em khỏe mạnh thì anh mới an tâm, ngoan nào Thanh Thanh.”

Kiều Thanh Thanh ôm anh: “Biết rồi, em sắp khỏe rồi, chúng ta cùng nhau bảo vệ gia đình này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận