Thiên Tai Càn Quét

Chương 333: Vô Đề

Chương 333: Vô Đề

“Cái này trong TV người ta gọi là dù đau đớn nhưng cũng vẫn vui vẻ, cay thế này khụ khụ cũng thơm mà.” Mẹ Thiệu nói.

Kiều Thanh Thanh mỉm cười nghe hai mẹ nói chuyện, cô tiếp tục công việc trong tay, cô gắp con cá ướp muối rán lên, dầu còn dư lại trong nồi cũng không đổ đi mà cho thêm dầu vào dùng để chiên cà đã được cắt miếng và ngâm muối. Bỏ cà vào nồi xong, dầu bắn tung tóe, cô nhanh chóng đậy cái nắp lên. Sau khi chiên xong, cô vớt cà lên rồi bỏ vào nồi đất, xong lại bỏ cá ướp muối vào, đậy nắp nồi lên đổ nước bắt đầu hầm.

Mùi thơm của cá ướp muối với cà vô cùng nồng, nhanh chóng lấn át mùi thơm của những món khác.

“Thơm thật đấy, món cá ướp muối với cà lần trước con làm ăn hết lâu rồi, hai năm qua thỉnh thoảng mẹ cũng muốn được ăn lại nhưng tiếc là không có cơ hội. Thanh Thanh, bây giờ tay nghề nấu nướng của con tốt lên nhiều lắm đấy, nấu món nào cũng thơm.”

“Vậy để con làm nhiều thêm một chút, tích trữ lại từ từ ăn.”

Tay nghề của ba Thiệu là bình thường nhất, được giao cho nấu cơm và làm canh khoai lang. Đầu tiên ông mở nồi áp suất ra cho thoát hơi, rồi dùng muôi lớn xới cơm ra bỏ vào thùng cơm, thấy đầy thủng rồi ông liền đậy kín nắp lại, gọi Kiều Thanh Thanh đến thu thùng cơm lại. Sau khi vo gạo xong cho vào nồi, ông lại đi khuấy khoai lang trong thùng inox, bỏ thêm đường vào trong rồi dùng thìa múc một thìa cho Thiệu Thịnh Phi: “Nếm thử xem có ngọt không.” Thiệu Thịnh Phi kéo mặt nạ lên trên má nhanh chóng thổi thổi vài cái, chu môi uống canh, sau đó lại kéo mặt nạ xuống, lắc đầu: “Không ngọt, thêm đường đi ba.”

Ông vừa định thêm thì mẹ Thiệu hô: “Tự ông nếm đi chứ sao lại để cho Phi Phi nếm, nó lúc nào chả nói không ngọt, nhiều lần thế rồi mà sao ông vẫn không nhớ hả.”

“À à.”

“Được rồi không cần nếm, đừng kéo mặt nạ ra không an toàn.” “Thanh Thanh, nắp nồi cà ri của con đang động kìa, để mẹ mở cho con.” Kiều Tụng Chi nhắc nhở. Kiều Thanh Thanh đáp lại rồi đi trước cái bếp thứ tư, dùng cái muôi dài khuấy lên, nồi cà ri gà được hầm cách thủy thơm ngát vô cùng ngon miệng, cô không nhịn được mà chảy nước miếng, quyết định tối nay sẽ ăn cơm cà ri.

Nhưng gia đình sống hai bên tòa nhà 20 dường như ngửi được mùi thơm thoang thoảng, những mùi thơm kia thật sự quá là hấp dẫn, dù chỉ ngửi được một chút thôi cũng đã làm tâm trí con người ta phải hướng về rồi.

“Mùi gì ấy nhỉ, hình như là cà ri.”

“Không phải chứ, là mùi ớt xào”

“Tôi ngửi thấy mùi tôm kho tộ.”

“Chắc là ảo giác thôi, sao có thể có người nấu những thức ăn này được.” “Đúng đấy, ngửi được một mùi thì cũng thôi đi, làm gì có người nào nấu nhiều món như vậy, nếu có thì cũng đã sớm bị biệt thự bên kia mua rồi.” “Chết mất thôi mau đi đóng cửa sổ lại đi, không phải là muốn hại chết cả nhà đấy chứ, khụ khụ.”

Quanh khu tòa nhà 20 có mùi thơm thoang thoảng như có như không, không thể thăm dò, cũng không thể tìm được, cuối cùng biến mất trong màn sương mù dày đặc.

Một nhà Kiều Thanh Thanh vẫn đang làm rau nấu cơm, mãi cho đến tận khi Thiệu Thịnh An làm về nhà.

Đó là chuyện của chín ngày sau, Thiệu Thinh An đeo khẩu trang, nâng xe đạp với tiền lương leo cầu thang lên tầng, mồ hôi chảy dọc theo thái dương xuống dưới. Gõ cửa, tầng sáu không có ai mở cửa cho anh, anh khẽ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn lên tầng bảy, có lẽ mọi người đều đang ở trên tầng bảy. Anh định vào nhà thay quần áo trước rồi lên tầng với mọi người.

Năm phút sau, trước cửa phòng 701, Thiệu Thịnh An vặn khóa, vừa định đẩy cửa vào nhà thì nghe thấy giọng nói gấp gáp của ba anh sau cửa: “Thịnh An hả?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận