Thiên Tai Càn Quét

Chương 361: Vô Đề

Chương 361: Vô Đề

Anh cùng Kiều Thanh Thanh nói qua, mưa axit nhất định sẽ đến, nhưng không biết khi nào mới đến, so với thời gian mưa axit xuất hiện kiếp trước thì đời này có khả năng nó tới sớm hơn.

Bọn họ lại không thể vẫn luôn trốn ở trong nhà, ngồi yên chờ một ngày kia tới.

Sinh hoạt vẫn phải tiếp tục, không thể vẫn luôn sống ở trong không khí khẩn trương sợ hãi. Cho nên sau khi hai người thương lượng quyết định đưa người trong nhà vật tư trang bị trước, phòng khi mưa axit rơi xuống người ở bên ngoài thì không đến mức bó tay không có biện pháp.

“Mẹ, để con rửa sạch miệng vết thương cho.”

Nước chảy qua lòng bàn tay, Kiều Tụng Chi rốt cuộc không nhịn nổi, phát ra tiếng kêu rên. Trong lòng Thiệu Thịnh An khổ sở, động tác rất nhanh, dùng nước sạch sẽ rửa qua lòng bàn tay cho Kiều Tụng Chi, lúc sau lại bôi lên một lớp thuốc mỡ.

Xử lí xong lòng bàn tay nghiêm trọng nhất cho Kiều Tụng Chi, Thiệu Thịnh An lại rửa sạch vết thương trên mặt cùng cánh tay cho bà ấy, vết thương trên cổ không có cách nào dùng nước rửa, anh liền dùng băng gạc ướt nhẹp nhẹ nhàng nhấn, đem axit trên bề mặt da rửa trôi đi. Chuẩn bị chu đáo tất cả xong mới bằng lòng để Kiều Tụng Chi giúp anh xử lý, trong quá trình anh vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt đè nén áp lực cùng lo lắng.

“Đừng lo lắng, chúng ta đều thương lượng tốt rồi, gặp được nguy hiểm tìm chỗ tránh né trước, lại tìm cơ hội về nhà. Ba con ở xã khu làm việc, cách nhà gần nhất, mẹ còn cùng Phi Phi còn có Thanh Thanh đều ở chợ, có Thanh Thanh ở đó, bọn họ chắc chắn không có việc gì.”

“Thuốc mỡ của hai người có thể cho tôi mượn một chút hay không?”

Một người đàn ông ở bên cạnh thò qua hỏi, Thiệu Thịnh An hoàn hồn, đề phòng mà nhìn hắn: “Không thể.”

“Người anh em này, giúp một chút đi! Mọi người đều là người chạy trốn thiên tai, giúp đỡ cho nhau một chút có tính gì đâu!”

Thiệu Thịnh An do dự mà nhìn về phía nhẫn vàng trên tay hắn, người đàn ông đã nhận ra, thầm mắng một tiếng gian thương, xin một chút thuốc mỡ đã muốn dùng nhẫn vàng đổi lấy, cướp hả!

“Tôi đến đây! Tôi mua nhé người anh em! Anh còn nước không, lại cho tôi mua thêm một chai nước nữa!” Một giọng nữ truyền đến, đồng thời trong tay Thiệu Thịnh An bị nhét vào một cái nhẫn vàng nạm đá quý màu xanh: “Cho anh!”

“Này cô làm gì vậy! Tôi muốn mua trước!”

Thiệu Thịnh An không nói hai lời liền đem thuốc mỡ còn sót lại một phần ba cùng một bình nước đưa cho người phụ nữ kia, còn mình thì cất kĩ nhẫn vàng đi.

Không ít người nhìn thấy hai mẹ con bọn họ xử lý miệng vết thương, thuốc mỡ này không thể đặt trên người nữa, quăng ra ngoài mới tương đối an toàn. Trong ba lô anh còn hai tuýp thuốc mỡ, ba lô mẹ vợ cũng có ba tuýp, cũng đủ để bọn họ sử dụng nếu bị thương tiếp.

Bên kia vì thuốc mỡ mà nháo loạn lên, Thiệu Thịnh An cùng Kiều Tụng Chi núp ở một góc không chen vào, anh trải thảm khẩn cấp ra, quấn quanh Kiều Tụng Chi: “Mẹ, lạnh không?”

“Không lạnh, trên người mẹ mặc nhiều.” Nói xong, Kiều Tụng Chi nhịn không được rùng mình một cái.

Việc này làm Thiệu Thịnh An rất coi trọng, anh đi sờ trán Kiều Tụng Chi, phát hiện thế nhưng lại nóng bừng.

Không có việc gì, anh có thuốc tiêu viêm cùng hạ sốt, Thanh Thanh đều chuẩn bị tốt rồi.

Thiệu Thịnh An trấn định mà lấy thuốc, lúc lấy thuốc, anh dùng một cái thảm khẩn cấp che, để Kiều Tụng Chi uống hết thuốc.

“Mẹ sẽ không có việc gì, hẳn là vừa rồi bị dọa, leo thang lên lầu mệt, mẹ nghỉ ngơi một chút sẽ tốt, đừng lo lắng.” Kiều Tụng Chi sờ sờ đầu anh.

“Được, mẹ ngủ đi, con canh cho mẹ.”

Trong ánh mắt bình tĩnh của anh che giấu cảnh giác, quan sát người xung quanh.

Những ngày ở căn cứ người sống sót qua đi tương đối an ổn cũng không khiến anh quên đi những chuyện đã trải qua khi ở tiểu khu Kim Nguyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận