Thiên Tai Càn Quét

Chương 377: Vô Đề

Chương 377: Vô Đề

Buổi sáng mưa tạnh, đáng tiếc lần này mặt trời không xuất hiện, mặt đất còn ướt.

Song, dường như máy bay trên không trung càng lúc càng nhiều, đến Hi Thành mấy năm, đây là lần đầu tiên Kiều Thanh Thanh nhìn thấy nhiều máy bay như thế. Lần trước nhìn thấy máy bay là ở Hoa Thành, sau khi thuyền chuyển vật tư phổ biến thì ít thấy máy bay hơn.

Lúc giữa trưa, cuối cùng máy bay tới gần hướng xã khu Bình An hơn, bây giờ có thể nhìn rõ ràng, bọn họ đang ném vật tư. Kiều Thanh Thanh có thể nhìn thấy từng thùng vật tư ném đến tầng cao nhất. Cuối cùng, đến chạng vạng tối, quả nhiên là vật tư được ném xuống xã khu Bình An. Năm chiếc máy bay cùng lướt qua, ném vật tư lên mái nhà sát vách, sau đó vụt một cái ném lên tòa nhà của bọn họ.

Trên đầu vang lên tiếng trầm đục, nhóm người Kiều Thanh Thanh nhìn nhau, cảm thấy cảnh tượng này rất quen thuộc.

"Có phải vật tư được ném lên lầu của chúng ta không?" Mẹ Thiệu vội nói: "Chúng ta lên lầu nhìn xem sao."

Trên lầu, Thiệu Thịnh An và ba Thiệu đang dọn dẹp miệng ống thoát nước, để nước đọng trên sân thượng chảy đi. Lúc phát hiện máy bay lướt qua đỉnh đầu, Thiệu Thịnh An kéo ba Thiệu né tránh. Lúc thùng vật tư rơi xuống rất lớn tiếng, nghe xong đã biết trong đó tràn đầy vật tư. Cũng may bọn họ đã dọn sạch sân thượng, lúc vật tư rơi xuống không khiến nước đọng bắn lên tung tóe. Nếu không hai người bọn họ đứng trên sân thượng gặp họa rồi.

Lúc nhóm người Kiều Thanh Thanh lên lầu, đúng lúc gặp Thiệu Thịnh An rinh thùng xuống lầu.

Cảnh tượng này khiến cô nhớ năm đó khi còn ở tiểu khu Kim Nguyên, Hoa Thành.

Nhà bọn họ quá quen với thùng vật tư, sau khi chuyển thùng xuống thì mở cửa đặt thùng ra hành lang, chờ các gia đình phía dưới đi lên.

Trì Ngọc Tú mở cửa hỏi thăm: "Tôi nghe thấy âm thanh rất lớn vang lên, lên lầu không thấy gì cả, thì ra là rơi xuống nhà cô."

Người nhà 602 đi lên trước nhất, kích động muốn mở thùng, Thiệu Thịnh An ngăn cản.

"Không phải mấy người muốn nuốt riêng chứ?"

Thiệu Thịnh An không hề tức giận: "Cả tòa nhà được chia cho một thùng, chờ những nhà khác ở dưới lầu phái đại diện đi lên thì cùng nhau mở. Nếu ông sốt ruột thì đi xuống gọi người đi, để mọi người nhanh chóng tập hợp."

Người nhà 602 hậm hực ngồi xuống đất.

Hộ gia đinh lầu dưới lần lượt đi lên, có hai hộ không có người đến, ba Thiệu còn đi xuống lầu gõ cửa.

"Hình như không có người ở."

Hàng xóm nói: "Người nhà này đã đi ra ngoài làm, rất lâu còn chưa trở về."

Một người khác cũng nói: "Chỉ thiếu hai nhà mà thôi, trước tiên giữ lại cho bọn họ một phần là được, chúng ta có nhiều người như thế hãy mở ra đi. Haiz, ai rảnh chờ bọn họ chứ, không biết có trở về không nữa."

Dưới sự chứng kiến của mọi người, thùng hàng được mở ra, bên trong chỉ có lương khô và nước.

"Không có thuốc à, con gái tôi bị cơn mưa chết tiệt kia làm bỏng, cả người bị thương, sao lại không có thuốc chứ?" Một người tức giận nói.

"Haiz, người bị thương nhiều lắm thuốc không đủ dùng đâu, có thức ăn nước uống đã không tệ rồi. Tôi cũng không dám đi ra ngoài, nếu vừa ra cửa bị mưa axit xối ướt thì sao, chia đi, chia thế nào?"

"Chia đều theo đầu người đi, từ mười bốn tuổi trở xuống thì giảm phân nữa, được không?"

"Con tôi ăn không ít, dựa vào cái gì mà giảm phân nửa. Theo tôi thì chia theo đầu người đi, mỗi người một miếng lương khô."

Thiệu Thịnh An không quan tâm, thấy đa phần mọi người đều muốn chia theo đầu người, vậy thì chia thôi.

Một người được chia hai phần lương khô, nước không có cách nào, chỉ có thể mỗi nhà một bình, mình tự lấy phần nước của nhà mình.

Không ai lấy phần của hai hộ gia đình kia, còn thừa hai phần bánh bích quy.

"Hai nhà bọn họ không ở đây, vậy mười hai hộ lấy dao sạch chia mấy phần này đi, đúng lúc có thể chia đều, một hộ được một miếng nhỏ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận