Thiên Tai Càn Quét

Chương 594: Vô Đề

Chương 594: Vô Đề

Kiều Thanh Thanh đã đoán trước được điều đó vì vậy cô đã mang thêm hai hộp thuốc mỡ, chỉ trong buổi sáng đã dùng hết.

“Tôi không có nhiều thuốc trong tay, cứ thế này thì ngày mốt tôi có thể dùng hết thuốc rồi.” Kiều Thanh Thanh lo lắng nói với bác sĩ Đàm.

Bác sĩ Đàm hỏi cô cần những dược liệu nào để làm thuốc mỡ này, ông ấy sẽ nhờ người tìm nguyên liệu cho cô. Kiều Thanh Thanh trực tiếp nói ra vài tên dược liệu, bác sĩ Đàm có trí nhớ rất tốt, ông ấy chỉ nghe qua một lần liền ghi nhớ, ông ấy cúi đầu viết một danh sách và hỏi cô số lượng cô cần.

"Yên tâm, đây là bí quyết của cô, tôi sẽ không nói cho người khác."

"Không sao, đây chỉ là một phần thôi, tôi còn có một ít dược liệu bên trại."

Buổi trưa, Kiều Thanh Thanh đến nhà ăn ăn cơm. Nhà ăn là một mái hiên lớn, khi cô đến đó đã không còn chỗ trống chỉ có thể tìm một chỗ ngồi tạm ở bên cạnh. Mặt trời ló rạng, Kiều Thanh Thanh đang tắm nắng một bên mặt, mới đầu còn cảm thấy ấm áp, nhưng rất nhanh cô lại cảm thấy mặt nóng như lửa đốt, cô liền vội vàng ăn cơm. Cô một mình đi bưng cơm, dì bưng cơm bưng cho cô một bát cháo rau rừng, hai cái bánh đa và một miếng cá hầm, còn cho cô thêm một ít canh, nói bánh đa có thể ăn được, nhúng với canh ăn khá ngon.

Một người dì rất tốt bụng nói với cô: “Cháu là bác sĩ Kiều mới đến đúng không? Nghe nói cháu chữa đau khớp rất giỏi, buổi chiều dì có thể gặp cháu xem bệnh được không?”

Đương nhiên là có thể, Kiều Thanh Thanh bảo dì ấy trực tiếp đến lều y tế để tìm cô. Cháo rau rừng mùi vị rất nhạt, không biết là đầu bếp bỏ bớt đồ ăn hay đội tàu này thiếu muối. Bánh đa có mùi chua, hấp lại thì mùi chua vẫn không mất đi, chỉ có cá là tươi, hầm rất mềm, tiếc là không có mùi gừng nồng nặc. Nhưng Kiều Thanh Thanh hiểu rằng với những người ở đó đây đã là một bữa ăn rất ngon rồi. Kiều Thanh Thanh không lãng phí thứ gì cả, cô ăn hết sau đó bỏ bát đũa vào xô, ai đó sẽ mang ra bãi biển cùng nhau rửa. Sau bữa trưa, Kiều Thanh Thanh đi dạo xung quanh. Căn tin chật ních người, ăn xong có người trở về lều ngồi ăn ở cửa lều, ăn là thời gian nhàn rỗi, mọi người vừa ăn vừa tám chuyện. Kiều Thanh Thanh đi dạo xung quanh và nghe thấy một số tin tức, chẳng hạn như một vài lều nữa sẽ được dựng lên, thuyền quá ẩm ướt nhưng vẫn có người sống trên thuyền. Ví dụ như cày đất trồng trọt, đội trưởng Phương đã tìm người chọn chỗ đất tốt, ngày mai lại tìm người đào kênh. Mọi người đều thích mảnh đất này và không muốn tiếp tục sống trên mặt nước nữa.

“Đau khớp chết mất thôi, mới ba mươi tuổi mà sắp phong thấp nhức xương rồi.”

"Nghe nói trong đội y tế có một bác sĩ mới, chị Tam Thủy giới thiệu cô ấy tới, nghe nói y thuật rất tốt, hay là cậu đi xem một chút đi."

"Này, cô ta là một vị bác sĩ trẻ nhìn chưa đến 30 tuổi, lại là bác sĩ nữ, làm sao có thể cao gầy như vậy chứ, tôi không đi."

"Hừ, cậu thật là cổ hủ, nhìn xem đây là lúc nào rồi còn xem thường giới tính nữ, đã là bác sĩ thì tay nghề mới là quan trọng nhất."

Kiều Thanh Thanh nhếch khóe miệng rồi tiếp tục bước đi.

Buổi chiều, người dì từ căn tin đến, đôi vai của dì trước đây bị thương rất nặng, mấy năm nay cũng không có điều kiện chữa trị, dì đành phải dành dụm đổi một ít đất đắp lấy một ít thuốc. Về sau, trong đội xe di tản không còn bác sĩ nào giỏi lĩnh vực này, đối mặt với những bệnh nhân bị trọng thương như thủng ruột, đứt tay chân, nội tạng xuất huyết,... đội ngũ y tế đã căng hết cả người, những bệnh khác chỉ cần không nguy hiểm đến tính mạng thì họ cũng không quá bận tâm nên dì cũng không thể không biết xấu hổ mà đi quấy rầy họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận