Thiên Tai Càn Quét

Chương 253: Vô Đề

Chương 253: Vô Đề

Vương Gia Nhạc buông vợ con ra, xoay người hướng về phía bà ấy, vẻ mặt đang vui mừng biến thành thương cảm: "Chú Trần sau đó sinh bệnh, chịu đựng hơn mười ngày thì không còn nữa.”

"Không, không thể nào, không thể nào như vậy được cậu nói bậy." Vợ Trần Bính Cương ngất xỉu.

Con dâu Trịnh Tú Nghi bế bà ấy lên, xin lỗi Vương Gia Nhạc trước: "Mẹ tôi quá kích động dẫn tới thái độ không tốt, xin lỗi.”

Vương Gia Nhạc vội vàng xua tay: "Đừng nói như vậy, ngàn vạn lần đừng nói như vậy.”

"Một lần nữa, tôi muốn cảm ơn cậu đã mang tin bố chồng tôi về, mẹ chồng tôi vẫn luôn chờ đợi, luôn chờ đợi như vậy." Trịnh Tú Nghi nở nụ cười bình tĩnh trong bi thương với người nhà họ Vương: "Các người thật may mắn, thật may mắn." Sau đó cùng đứa bé đỡ mẹ chồng đi.

Tầng cao nhất của tòa nhà thành phố, Vu Tịnh Thâm đứng ngoài cửa sổ nhìn tòa thành thị hoang phế này, trong mắt không khỏi có chút rưng rưng. Ông ta hít một hơi thật sâu, quay đầu lại và nói với thư ký: "Gửi thông báo càng sớm càng tốt, muộn nhất mười ngày sau chúng ta sẽ bắt đầu."

Chờ thư ký đi ra ngoài, ông ta trở lại trước bàn làm việc, lấy ra lịch tự chế, nhìn mấy vòng tròn trên đó, vẻ mặt khó phân biệt: "Bọn họ hẳn là đều đã đến rồi." Buông lịch xuống, ông ta nhìn quanh văn phòng lớn như vậy, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở tấm biển trên tường, tay nắm chặt nắm đấm, nhắm mắt lại.

Mười lăm ngày sau, đội ngũ khổng lồ kéo dài trong bóng tối tiến lên, không ngừng có người nhiễm bệnh ngã xuống, không ngừng có người mới gia nhập. Những người bị nhiễm bệnh được cách ly trên trại quân sự trong đội ngũ, các bác sĩ quân y cho họ điều trị đơn giản, thiếu thuốc, chỉ có thể cho uống một chút thuốc kháng sinh.

Bầu không khí trong đội ngũ ngưng trọng, mọi người không trao đổi không giao tiếp với nhau, tránh tiếp xúc quá nhiều, âm thanh nhiều nhất trong đội chính là tiếng ho khan và tiếng nôn mửa, cùng với tiếng kêu sợ hãi của đám chuột từ dưới chân.

Đứa trẻ được cha mẹ cõng trước ngực, đeo khẩu trang đơn giản, đôi mắt to bàng hoàng nhìn bóng đêm đen kịt.

Tại một căn phòng trên tầng cao của tòa nhà nào đó chất đầy thi thể, thi thể cuối cùng ngã xuống đất, hung thủ không thèm để ý lau sạch sẽ máu trên con dao, nghe thấy động tĩnh bên ngoài, hắn tiến lại gần cửa sổ xem.

Mãi cho đến khi đội ngũ dài đằng đẵng rời đi, hắn mới cười nhạo một tiếng vứt rèm cửa sổ xuống, bắt đầu cướp đoạt nhà cửa.

Có người tan vào ánh sáng, có người chọn để tiếp tục chìm vào bóng tối, tất cả mọi người sẽ có sự lựa chọn của riêng mình, đi theo cuộc sống riêng của họ.

Người tị nạn tới thôn Thu Diệp càng ngày càng nhiều, hầu như mỗi ngày đều có người đến, Diệp trưởng thôn bận rộn tới mức chân không chạm đất, tay đau nhức vì viết lách.Thậm chí trong mùa thu hoạch ông cũng chưa từng tưởng tượng sẽ có ngày mình phải viết chữ nhiều đến vậy.

“Con cảm thấy có gì đó không ổn, từ khi gia đình cuối con hẻm kia chuyển đến, những người tị nạn đến sau đều yêu cầu đăng kí và mua đất.” Con trai cả nói với Diệp trưởng thôn. “Còn có RV, cha có biết nó đáng giá bao nhiêu không? Sau thiên tai vẫn chạy được xe RV. Cha xem lốp của nó đi. Chắc chắn là cả đoạn đường phải bảo dưỡng và sửa chữa nhiều lần mới có thể chạy tới chỗ của chúng ta."

“Chuyện này có gì là lạ đâu? Có những người lúc nào cũng giàu mà!”

“Cha!”

Diệp trưởng thôn nghiêm túc nhìn đứa con trai trưởng của mình, hắn cũng đã ba mươi lăm tuổi sớm đã không còn sự non nớt khi còn bé, ngay lúc này đây ánh mắt hắn nhìn ông khiến ông có vài phần áp lực.

“Tiểu tử thối!” Diệp trưởng thôn mắng một tiếng. “Con cho rằng cha con là đồ ngốc ư? Sao cha có thể không nhận ra điều khác lạ chứ? Nhưng chúng ta có thể làm gì đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận