Thiên Tai Càn Quét

Chương 630: Vô Đề

Chương 630: Vô Đề

Mỗi lần cô ta đi ra ngoài đều nói một câu như thế, mỗi lần Thiệu Thịnh Phi cũng chẳng ngại trả lời: "Được rồi, chú ý an toàn về sớm một chút."

Lòng cô ta bình tĩnh lại, cười với nhóm người Kiều Thanh Thanh lại lao đầu vào nước.

Tăng Quang Vũ không hổ và vận động viên, thể lực rất tốt, sau khi lên thuyền nghỉ ngơi một lát đã hồi phục thể lực, lại có thể tiếp tục xuống nước bắt cá. Mỗi lần đều có thể thu hoạch mấy con cá tương đương với lượng thức ăn cả ngày. Ăn thừa thì nhét vào trong ba lô, cột ba lô vào ngoài thuyền để dưới nước, "nuôi" cá một cách thô bạo.

Buổi tối, sự ồn ào náo loạn trên biển giảm đi.

Qua đêm ở nơi thế này là khảo nghiệm cực lớn về tâm lý, mấy hôm nay bọn người Kiều Thanh Thanh vẫn sống trên nước, xem như đã thành thói quen. Còn những người sống sót khác ví dụ như nhóm Liễu Chiêu Vân mới ở trên nước mấy hôm nay, vốn không thể nào chìm vào giấc ngủ.

Buổi tối sự can đảm hạ thấp, sự hoảng sợ tăng lên và cũng là nơi sinh sôi của bạo lực.

Mặc dù đêm nay đã sắp xếp lịch gác đêm nhưng Liễu Chiêu Vân vẫn không ngủ được, cô ấy nhạy cảm nghe ngóng động tĩnh xung quanh.

Có người âm thầm ở trong nước, trong nước có gì di chuyển, có người phát ra tiếng rên rỉ, có mùi máu. Liễu Chiêu Vân nghe tiếng động cả đêm, đến khi trời sáng cô ấy mới thả lỏng bắp thịt, cuối cùng ngủ thiếp đi.

Đêm đầu tiên ở đây, cả nhà Kiều Thanh Thanh đã chuẩn bị xong. Thuyền của bọn họ và Tống Tam Hà đã hẹn nhau thay phiên canh gác đêm, thuận lợi vượt qua buổi tối ngày đầu tiên. Song, Kiều Thanh Thanh không ngủ ngon giấc được, chỉ một tiếng động nhỏ cũng có thể làm cô thức giấc.

Thiệu Thịnh An nhìn quầng thâm dưới mắt cô, đau lòng nói: "Hôm nay để anh chèo thuyền xem xung quanh, xem có thể tìm được manh mối của lục địa khác không."

Kiều Thanh Thanh không cho anh đi, chắc chắn đội tàu Thang Châu đã cho thuyền đi tìm rồi, thuyền của bọn họ đông hơn có hiệu quả hơn. Cô không yên tâm để Thiệu Thịnh An đi ra ngoài, có lẽ phải nói cô không dám để cho bất kỳ người thân nào rời khỏi tầm mắt mình, ngoại trừ hai người mẹ ở trên tàu chở khách.

Nơi này là biển, một khi xảy ra chuyện là xác chìm biển sâu, không thể nào tìm được tung tích.

Thiệu Thịnh An nhìn ra vẻ bất an của vợ thì ngẩng đầu lên, nói: "Ừm, anh không đi nữa."

Những chiếc thuyền nhỏ, thuyền xung kích của đội tàu Thang Châu tản đi khắp nơi, không tìm được lục địa lại mang về tin tức của bầy cá mập.

Không ai dám phát ra tiếng động quá lớn thu hút bầy cá mập đến sớm, thuyền công kích của đội tàu Thang Châu như con thoi truyền đạt tin tức về bầy cá mập với những người sống sót tụ tập trên vùng nước.

Người sống sót rối loạn cả lên.

"Đừng rối loạn, mọi người qua bên này đi." Những quân nhân chỉ huy.

Đội tàu bắt đầu thay đổi đội hình, mấy chục con thuyền chạm đầu đuôi với nhau tạo thành hai vòng, thuyền nhỏ bên trong thuyền lớn ở bên ngoài, sau đó chừa cửa ra vào để thuyền của mấy người sống sót có thể đi vào.

"Nhanh nhanh nhanh, nghe theo chỉ huy làm việc."

"Mọi người mau chóng qua đây, không có thuyền thì bơi qua, muốn sống hãy nhanh một chút."

Cả vùng nước bắt đầu chuyển động.

Thuyền của Kiều Thanh Thanh vẫn theo sát tàu chở khách của Kiều Tụng Chi, Kiều Tụng Chi và mẹ Thiệu ở trên boong thuyền lo âu nhìn xuống.

"Không sao cả, yên tâm." Kiều Thanh Thanh ngẩng đầu nói.

Khắp nơi đều có người đang di chuyển, có người hô hào ném đồ vật, vô cùng hỗn loạn. Thiệu Thịnh Phi che chở giỏ trúc trên bè, không để bị trộm đi trong lúc hỗn loạn.

"Lau mặt đi." Thiệu Thịnh An cầm khăn mặt lau mặt cho cô, không biết vừa rồi Kiều Thanh Thanh bị mái chèo nhà ai vẩy nước làm ướt mặt và tóc tai.

"Hi vọng đội tàu có thể chống chọi, không thì chúng ta có quá nhiều người sẽ rất nguy hiểm." Thiệu Thịnh An lo lắng.

"Em đi tìm anh Hứa nói một tiếng, nhìn xem có thể sắp xếp chúng ta ra ngoài hỗ trợ không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận